
Tác giả: Scotland Chiết Nhĩ Miêu
Ngày cập nhật: 03:47 22/12/2015
Lượt xem: 1341373
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1373 lượt.
ên cho tôi, nếu không thì thằng nhóc này sắp đập vỡ điện thoại nhà chúng ta ra rồi!"
Trên mặt lão Hà tỏ vẻ bản thân hết sức vô tội, nhưng trong lòng lại vô cùng hả hê, ông đã nhìn ra, người bạn già này của ông, sắp bị thằng nhóc nhà họ Trình kia thuyết phục thành công rồi.
Bởi vì bị bệnh, nên vốn định mời Trình Miễn đến nhà ăn bữa cơm trước khi hết năm, đành phải lùi lại đến năm sau. Nói là xem thời gian của Trình Miễn, nhưng trong tết âm lịch phải trực phòng chiến, năm nay lại đến phiên liên trưởng Trình, nên căn bản không thể rút ra thời gian rảnh rỗi. Hai ông bà nhà họ Hà chờ rồi lại chờ, đợi đến khi tính kiên nhẫn của bà Điền sắp bị bào mòn hết, Trình Miễn mới bắt được Từ Nghi vừa nghỉ phép trở về, thành công xin nghỉ vào cuối tuần.
Một ngày trước Tết Nguyên Tiêu, Trình Miễn trở về căn cứ đại viện.
Dĩ nhiên giáo sư Triệu biết chuyện Trình Miễn muốn đến nhà họ Hà, đây là lần đầu tiên con trai đến thăm nhà người ta một cách chính thức, dù thế nào cũng phải có sự chuẩn bị. Nhìn vẻ mặt của con trai vô cùng bình tĩnh, không nhìn ra chút nóng nảy nào, hỏi đến cũng chỉ có một câu nói: đều chuẩn bị xong rồi , ngài không phải quan tâm. Còn có vẻ là bà nhiều chuyện rồi. Nên giáo sư Triệu định mặc kệ.[Truyện được edit bởi Mạn Nhi**DĐ**L~Q~Đ'>
Sự bình thản này vẫn được duy trì đến sáng ngày hôm sau, đợi đến khi lên xe, khi cách chung cư Hà gia càng ngày càng gần, đột nhiên trái tim Trình Miễn hơi loạn nhịp. Lấy một cái cốc luôn mang theo người ra, mạnh mẽ hớp một ngụm nước, anh cố gắng bắt bản thân trấn định lại.
Hà Tiêu vẫn chờ ở cửa chung cư, cũng giống như Trình Miễn, lúc này tâm tình hơi khẩn trương. Nhìn thấy chiếc xe Jeep quân dụng càng ngày càng gần, nhịp tim của cô lại có khuynh hướng tăng nhanh.
Trình Miễn cũng nhìn thấy Hà Tiêu, nhanh chóng dừng xe lại, rồi xuống xe đi về phía cô. Hà Tiêu nhìn anh đang đến gần, vẫn là bộ thường phục mùa đông ngay ngắn, phẳng phiu, nhưng vẫn có chút cảm giác không đúng. Hà Tiêu liền nhìn anh chằm chằm, tầm mắt rơi lên quân hàm của anh thì đột nhiên hiểu ra, ngay tức khắc giọng nói liền nghẹn lại.
Trình Miễn nhìn sắc mặt của Hà Tiêu, biết đã bị cô phát hiện rồi, liền cười hỏi: "Sao vậy?"
Còn có can đảm hỏi làm sao nữa à? Cô quả thật không nói lên lời nữa.
"Sao lại đeo bộ quân hàm này?" Rõ ràng cả người là bộ quân trang 07, nhưng quân hàm trên vai lại là bộ quân hàm cũ màu hoàng kim cứng nhắc, thảo nào khiến cô nhìn không quen mắt.
"Anh phải lấy lòng chú Hà chứ." Anh nhìn quân hàm ở trên vai, "Sau nhiều lần cân nhắc, cũng chỉ có bộ quân trang 87 mới có thể bày tỏ sự đồng cảm và thiện chí của mình thôi."
Hà Tiêu hơi im lặng: "Vậy sao sao anh không mặc cả bộ hả?”Vậy cũng phải tìm được đã. Trình Miễn ho nhẹ hai tiếng, nắm lấy bả vai của Hà Tiêu: "Đi vào thôi, không thể để cho chú Hà và dì Điền chờ lâu."
Vào phòng, lão Hà cười híp mắt mời anh ngồi xuống, giống như không hề nhìn thấy quân hàm trên vai anh. Tranh thủ cơ hội này, Hà Tiêu vội vàng cởi áo khoác của anh ra, treo vào chỗ không ai có thể nhìn thấy. Nhìn dáng vẻ lửa cháy đến mông của đồng chí Tiếu Tiếu, Trình Miễn không nhịn được mà nhếch khóe miệng.
Anh đưa quà ra mắt ra, lão Hà hơi mỉm cười, nói đã đến rồi còn mang quà làm gì. Ngược lại bà Điền không hề lên tiếng, vẫn nhận lấy.
Trình Miễn cười nói không có gì. Lần này anh đến chính là để lấy lòng hai ông bà nhà họ Hà, nhận thì tốt hơn, ngược lại nếu không nhận anh cũng không biết bước tiếp theo nên làm thế nào.
Sau khi Hà Tiêu quay lại, bốn người ngồi mặt đối mặt, không khí hơi lúng túng. Hai bên đều là những người đã quen thuộc lẫn nhau, nên những điều cần thiết phải hỏi han cũng được giảm bớt, giờ phút này cũng không biết nên nói cái gì nữa. Bà Điền có chút ngồi không yên, đứng lên, nói là đi vào phòng bếp xem món ăn.
Còn lại ba người, sau một lúc hai mặt nhìn nhau, ngầm hiểu cười một tiếng.
"Xem thư chưa?" Lão Hà đột nhiên hỏi.
Trình Miễn ngầm hiểu trong lòng, gật đầu: "Xem rồi ạ." Anh nói, "Để đáp lễ, ở đây con cũng có một phong thư, là cho hai bác ."
Lão Hà a một tiếng, hơi có hứng thú nhìn anh, nhận lấy lá thư anh đưa đến, mở ra rồi liếc mắt nhìn, liền không nhịn được cười.
Ông cất tiếng gọi to: "Lão Điền, lão Điền, nhanh đến đây nhìn xem thằng nhóc nhà họ Trình cho chúng ta viết cái gì này."
Bà Điền chạy chầm chậm từ phòng bếp ra, đi đến trước mặt lão Hà, vừa nhìn, liền ngây ngẩn cả người. Bà ngẩng đầu nhìn Trình Miễn, rồi lại cúi đầu nhìn lá thư kia, vành mắt bỗng đỏ ửng. Không kịp che giấu, liền quay đầu trở về phòng bếp.
Lần này ngay cả Trình Miễn cũng bối rối.
Lão Hà vội vàng nở nụ cười: "Các con ngồi đi, ba đi vào nhìn bà ấy một chút."
Hà Tiêu lấy lại tinh thần, có phần tức giận hỏi Trình Miễn: "Anh viết cái gì vậy?"
Cô cầm lá thư kia lên, chỉ thấy trên đó viết một dòng chữ to và cứng cáp: "Chúng tôi nhất trí cho rằng, Trình Miễn là một đồng chí tốt!" Nét chữ như rồng bay phượng múa, rõ ràng thấy được là của Thẩm Mạnh Xuyên .
Đáng lẽ nên tức giận, nhưng Hà Tiêu đọc xong câu này,