
Tác giả: Tình Không Lam Hề
Ngày cập nhật: 04:39 22/12/2015
Lượt xem: 1341495
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/1495 lượt.
âm ngòi cho ngọn lửa.
Trên thực tế lúc này đây, cô chính vì tình cảm mơ hồ của bản thân từ trước đến nay cùng với lòng tự tôn đã bị coi thường đến tột cùng mà cảm thây nhục nhã. Vì thế mà cô không tài nào cho phép bản thân cô tự rước rắc rối vào thân nữa. Đã biết rõ trong lòng anh luôn có hình bóng một người phụ nữ đã khuât, biết rõ rằng mình chính là vật thế thân của người phụ nữ ấy, nhưng cô đã vì hàng loạt lý do mà chẳng hề rời bỏ anh dù chỉ một lần.
Mãi đến tối qua, khi cô biết anh đã có quan hệ thân mật cùng người phụ nữ khác, bỗng chốc cô thây suy sụp.
Cô bắt đầu nhớ về những ngày tháng trước đây. Lúc đó, dù rằng anh có được cô nhưng anh cũng vẫn còn những người bạn tình khác, nhưng anh vẫn luôn giữ gìn vẻ bề ngoài tuyệt hảo, chưa từng để cô phát giác ra bất kỳ dấu vết của người phụ nữ khác trên người anh.
Sự tôn trọng cơ bản và ăn ý này có lẽ là một trong những nguyên nhân duy trì mối quan hệ của bọn họ lâu dài
Vậy mà hiện giờ, rốt cuộc tất thảy đều không giống trưóc đây nữa.
Hoặc cũng có thể là ngay từ lúc cô phát hiện ra sự tôn tại của Châu Tiểu Mạn thì giữa họ đã có vết rạn nứt không gì cứu vãn được.
Vết thương đó dường như lớn dần trong lòng cô, trăn trở không thể lành, thời gian đó cũng xảy ra hàng loạt những mâu thuẫn càng ngày càng sâu sắc, lúc nào cũng khiên cô cảm nhận cảm giác đau đớn không diễn tả bằng lời được.
Mãi đến hôm nay, cuối cùng cô đã chịu thừa nhận, chuyến đi Lệ Giang là một quyết định sai lầm - khiến cô gặp sai một người trong một thời điểm sai lầm. Thậm chí cô chẳng có cách nào quen biết anh sớm hơn, cả cuộc đời này cũng chẳng thể nào được. Châu Tiểu Mạn đã được sắp đặt chặn trước đầu cô và lại còn sớm hơn cô cả hai mươi mây năm trời. Đó là khoảng thời gian dài đằng đẵng mà bất luận thế nào cô cũng chẳng thể đuổi kịp được.
Châu Tử Hoành chẳng nói gì chi mở to mắt, có lẽ là do uống rượu ánh mắt như càng sâu càng đen hơn, đáy mắt hiện ra ánh sáng le lói. Hai bàn tay cô co lại trong túi áo, hít một hơi nói:
"Những việc anh đã làm với giới truyền thông về chuyện của anh trai em, em thật sự rất cảm ơn anh, em cũng biết thời gian hẹn ước vẫn chưa đến, nếu anh nhất quyết không đồng ý, thì dù anh giận cá chém thớt cũng đáng đời em thôi. Nếu như danh tiếng đã chẳng còn, em có thể rút khỏi làng giải trí, dù gì công việc này em cũng chẳng thích chút nào".
"Trong lòng em anh là con người như vậy thôi sao" môi anh co giật, dưòng như đang mỉm cười nhưngvẫn là một tảng băng lạnh giá, nói khẽ:
“Anh sẽ không uy hiếp em nữa".
"Cảm ơn anh."
"Cuối cùng anh chỉ muốn biết một chuyện , em muốn rời xa anh có phải là vì anh ta không?"
Anh dừng lại, lần đầu tiên anh thốt lên cái tên đó:
"Bùi Thành Vân?".
Cô im lặng nhưng chẳng hề phủ nhận.
Hiện giờ Bùi Thành Vân cần có người bên cạnh quan tâm chăm sóc, là cô chủ động dũng cảm đón nhận trách nhiệm này, nhưng chẳng phải xuất phát từ tình yêu, cô chỉ cảm thấy cần phải làm như vậy.
Còn Bùi Thành Vân cùng người đàn ông truớc mặt cô lúc này khó mà tồn tại song song trong cuộc sống của cô được. Dù là ngồi yên không cử động hơi rượu từ cơ thể Châu Tử Hoành dường như vẫn không ngừng tỏa ra.
Thật ra thị lực của Châu Tử Hoành đã giảm nói chuyện cũng chẳng muốn, nhưng thái độ thừa nhận ngấm ngầm của cô đã chọc anh nổi cáu. Anh nhíu mày, ánh mắt nhìn chăm chăm cô một lúc rồi hỏi:
"Vì thế tối nay em mới đến đây đế thương lượng với anh, hay là em cầu xin anh?".
Làn môi khẽ run rẩy trong giây lát, cô nói:
"Nếu như anh cảm thấy vế sau tốt hơn".
Đôi mắt anh khẽ nhíu lại dường như muốn nhìn cô rõ hơn chút nữa:
"Đây là lần thứ hai em vì anh ta cầu xin anh".
"Đúng vậy, hiện giờ em mong anh để em ra đi."
"Anh ta thật sự quan trọng với em thế sao?"
"..."
"Em sẽ hối hận, Thư Quân à. Nhưng mà giờ thì, em có thế đi rồi."
Nụ cười thờ ơ, hời hợt ấy nhoẻn trên làn môi mỏng manh trở nên lóa mắt dưới ánh đèn. Anh vẫn giữ nguyên ánh nhìn lý trí tinh táo, cuối cùng tuyên bố đầy khai ân:
"Em được tự do rồi".
Cuối cùng thì Thư Quân cũng rời khỏi khu biệt thự. Trong đêm tối tĩnh lặng chi có ánh đèn đường bầu bạn. Trên đường đi cô lướt ngang qua căn hộ chị Tương từng sinh sống, cô vẫn có tâm trạng liếc nhìn một cái. Căn biệt thự nằm riêng biệt giờ nhuốm màu đen tối, kể cả khu vườn bao quanh dường như cũng nặng mùi tử khí. Nhưng cô không thấy sợ hãi, dù rằng hiện giờ nhớ lại hình ảnh cuối cùng cái chết của chj Tương, cô đã chẳng cảm thây đáng sợ nữa.
Tận đáy lòng dường như bỗng nhiên trống rỗng tựanhư rơi vào chiếc động đen tối, tất cả cảm xúc đều bị hut vào trong đó....
Em được tự do rồi.
Tựa như bị trúng tà, bên tai cô câu nói cuối cùng của Châu Tử Hoành cứ lặp đi lặp lại.
Thư Quân cứ thế đi hết đoạn đường cũng chẳng rõ mất bao nhiêu thời gian mới đi đến cánh cổng khu biệt thự. Vẫn là nhân viên bảo vệ nghiêm trang lần trước trông thấy cô khách sáo mỉm cười. Cô nhoẻn nụ cười đáp lại, sau đó mới phát hiện ra khóe môi mình đang giần giật, muốn nhướng lên một góc vòng cung nhỏ cũng thậ