
Tác giả: Tình Không Lam Hề
Ngày cập nhật: 04:39 22/12/2015
Lượt xem: 1341444
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1444 lượt.
ẩu hai bên đấu với chủ nhà.”
“Cậu ta đi công tác Nhật Bản.”
“Ờ, lẽ nào trong đám bạn bè, cậu chỉ thông báo với mỗi tớ thôi ư? Còn có ai biết chuyện tối nay nữa?”
Thư Quân suy nghĩ: “Hình như hết rồi.”
Kết quả đang định nói thì điện thoại reo lên.
“Hôm đó em ở nhà anh, có nhìn thấy cây bút máy màu đen không?” Giọng điệu đầu dây bên kia điện thoại trầm thấp như mang từ tính, ung dung chậm rãi vọng lại.
Cô thấy hoài nghi, nhưng vẫn trả lời: “Không thấy”.
“Vậy, đồng hồ thì sao? Anh nhớ là để trên bàn trà nước, sau đó cũng không tìm thấy.”
Kỳ lạ, những chuyện này sao lại tìm cô mà hỏi chứ? Từ sau hôm đó, đã nửa tháng nay cô không đến nhà anh rồi.
Cô nhíu mày, kiến nghị: “Hay là anh hỏi thử người giúp việc đi”.
Mạc Mạc bên cạnh liếc sang ánh nhìn chăm chú nhạy cảm, cô khẽ ho một tiếng, như có tật giật mình “ Nếu không có việc gì nữa, em cúp máy đây”
“Vội gì chứ?” Rõ ràng là Châu Tử Hoành không chịu dễ dàng buông tha cho cô, trong giọng điệu mang chút ý cười khó hiểu: “Giờ này lẽ nào đang bận rộn hẹn hò ư?”.
Cô không muốn để Mạc Mạc biết sự tồn tại của Châu Tử Hoành, đành nghiến răng đứng lên vội vàng trốn vào phòng ngủ, thấp giọng nói: “Đâu có. Tối nay anh rảnh rỗi quá à?”.
“Sao em biết?”
“Bình thường anh có bao giờ gọi điện thoại cho em đâu?”
Đầu dây điện thoại chỉ tĩnh lặng trong một giây, rồi sau đó vọng lại giọng cười thật thà
xem chừng tâm trạng của Châu Tử Hoành hôm nay dường như không tệ. “Lẽ nào em đang trách anh bình thường phớt lờ em?”
“Tuyệt đối không phải.”
Tiết mục phát thanh sắp bắt đầu, Mạc Mạc đang thúc giục, Thư Quân dường như sắp phát cuồng, không vui hỏi: “Rốt cuộc anh muốn làm gì nào?”.
“Bên cạnh hình như còn có người à?”
“Đúng thế, một người bạn đến nhà chơi.” Cô cũng không biết bản thân mình dựa vào đâu mà phải giải thích cho anh nghe nữa, trong lòng chỉ muốn nhanh chóng “đuổi” anh đi, thế là dứt khoát nói với anh: “Lát nữa ca khúc mới của em sẽ phát sóng trên đài phát thanh, hiện giờ thật sự không có thời gian để nói với anh”.
“Đài nào?” Ngưng một lát, Châu Tử Hoành hỏi.
“Tinh Không Thành Thị, thế nhé, bái bai.” Cô không nói lời nào nữa cúp điện thoại, lúc này mới thở phào rồi đi ra ngoài.
Nge giọng điệu vồn vã gấp rút vọng ra từ điện thoại, Châu Tử Hoành lại phát giác ra tâm trạng cả buổi tối lộn xộn rốt cuộc cũng có chút dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp. Xe chậm rãi di chuyển xuống giao lộ đông đúc. Anh ngồi phía sau dặn dò tài xế: “Bật radio lên, nghe Tinh Không Thành Thị”.
Thật ra anh rất ít khi nghe đài trong khoang xe, lúc có anh ngồi, khoang xe mãi mãi tuyệt đối yên tĩnh. Thế nên, tối nay tài xế cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng cũng nhanh chóng điều chỉnh đúng tần suất.
Giọng nữ MC uyển chuyển êm tai vọng ra, thân thiện và nhiệt tình chào hỏi thính giả. Bài hát của Thư Quân được xếp hạng vị trí đầu bảng mang hương vị quảng bá đầy long trọng, bởi lẽ rõ ràng là mang ý ca ngợi tán dương.
Mạc Mạc nghẹn lời, hỏi: “Những lời này cậu đã được nghe trước chưa?”.
“Chưa.” Thật ra Thư Quân có chút bất an, tựa như lúc này đây nhân vật chính đang được bình luận trong máy radio không phải là chính mình vậy. Rốt cuộc cô vẫn chưa thích ứng được vai diễn này, bước vào làng giải trí có lẽ vốn là một sai lầm.
Đây là lân đầu tiên Châu Tử Hoành nghe ca khúc của Thư Quân. Mãi đến giờ anh mới biết, hóa ra giọng nói quen thuộc hàng ngày thường nghe sau khi được sàng lọc qua thiết bị điều chỉnh âm thanh kỹ thuật số thì lại có hiệu quả thế này đây.
Ấm áp, nhàn nhã mang chút âm hưởng trầm khàn, rõ ràng là đang hát uyển chuyển nhưng lại càng tựa như đang lặng lẽ kể một câu chuyện.
Trong giọng điệu của Thư Quân dường như có sức mê hoặc lòng người, đặc biệt là trong đêm tối tĩnh mịch, e là không có mấy người có thể cưỡng lại được.
Hơn bốn phút ngắn ngủi, Châu Tử Hoành trước sau vẫn trầm mặc, cũng không biết là đang suy nghĩ điều gì. Anh chỉ tựa mình vào sau ghế, nghiêng đầu nhìn cảnh vật về đêm ngoài cửa sổ, ánh đèn neong vụt lóe qua sóng mũi cao cùng đôi môi mỏng khẽ mím lại,dường như dưới đáy mắt sâu thẳm phản chiếu ánh sáng rực rỡ.
Đến khi nhạc dừng lại, anh mới nói: “Tắt đi”.
Âm thanh đột ngột dừng lại, trong khoang xe tĩnh lặng trở lại.
Tài xế liếc nhìn từ kính xe chiếu hậu, anh ta biết rằng chỉ cần đi nhà Châu gia về thì tâm trạng của sếp tất nhiên không được vui. Đây đã trở thành thói quen từ rất lâu
nay rồi. Vì thế mà anh hỏi rất cẩn trọng: “Châu Tổng, giờ ngài muốn đi đâu?”.
Châu Tử Hoành tựa về phía sau, tay day day vào chân mày đang nhíu lại. Cuối cùng để lộ ra một chút mỏi mệt, nói ngắn gọn: “Về nhà”. Sau đó thì gọi điện thoại cho Trần Mẫn Chi, dặn dò cô thay mình hủy bỏ những cuộc hẹn đã định sẵn.
“Nhưng mà thư ký Bạch đã hẹn chúng ta mấy lần rồi, lần này đã hứa với người ta rồi lại đột nhiên không đi, liệu có làm cô ấy giận không?” Trần Mẫn Chi vẫn còn ở công ty tăng ca, lật sổ lịch trình trong PDA ra kiểm tra.
“Em xử lý đi.”
Điện thoại ngắt ngang, Trần Mẫn Chi đã quá quen nên chẳng trách cứ