Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Mưa Nhỏ Hồng Trần

Mưa Nhỏ Hồng Trần

Tác giả: Trang Trang

Ngày cập nhật: 04:17 22/12/2015

Lượt xem: 1341721

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1721 lượt.

sống lưng nhẵn mịn của cô.
Thiên Trần ngẩng lên hôn anh, “Em không mang, em mượn áo của Tiểu Vũ. Không biết Tiểu Vũ tối nay liệu có rét cóng”.
“Cô ấy bận suốt đêm à?”.
“Vâng, sắp có hội chợ nhà ở, chỗ nào cũng triển lãm, làm pa nô, hộp đèn quảng cáo, Tiểu Vũ nói bận suốt đêm”.
“Em yêu, em có thể bận, nhưng phải giữ sức, không để cảm lạnh, nghe chưa?”.
Thiên Trần lại ôm anh, anh luôn quan tâm cô như vậy. Lại chợt nhớ, lúc tối mẹ gọi điện nói dì cô đã giới thiệu một đám rất tốt, đang hẹn gặp, cô lấy cớ bận đã thoái thác, nhưng còn lần sau? Lòng lại u ám, “A Dương!”.
“Sao?”.
“Anh đã xem Nhân mộng hồ chưa?”.
“Chưa”.
“Em xem rồi, một câu chuyện tình rất đẹp, vẻ đẹp đơn sơ, và phong cảnh như tranh”. Thiên Trần nghĩ đến đôi tình nhân trong phim lại thấy buồn.
Tiêu Dương ôm chặt cô, “Anh thích tính cách sôi nổi của Vi Tiểu Bảo!”.
“Không được, anh ta quá nhiều vợ, hừ!”.
“Được!”. Tiêu Dương cười, dàn hòa vỗ về cô. Mưa to dần, Thiên Trần lặng lẽ ngủ thiếp, Tiêu Dương nhẹ nhàng đắp chăn cho cô, xuống giường đi ra khép cửa sổ.
Anh đứng cạnh cửa sổ châm thuốc hút, khói thuốc xanh nhạt quẩn quanh. Ánh mắt anh chợt u uẩn, Nhân mộng hồ anh đã xem, nhưng không muốn nói với cô. Thiên Trần nhạy cảm, lương thiện, anh không muốn cô tiếp tục lo lắng cho tương lai của hai người, không muốn Thiên Trần của anh giống cô gái bất hạnh trong bộ phim đó.
Mưa thu mỗi lúc một lạnh. Tiêu Dương ngoái nhìn Thiên Trần đang ngủ, se sẽ thở dài, dập tắt điếu thuốc, lên giường nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Nghiêu Vũ đang theo dõi thợ lắp hộp đèn quảng cáo ở mặt tiền khu chung cư mới của tập đoàn Gia Lâm, bên trong đèn sáng trưng, tiếng người ồn ào. Hộp kính lớn dài sáu mét, rộng một mét rưỡi, được hai chiếc xe ray nâng lên lắp đặt. Một hộp khác kích thước nhỏ hơn đang chờ lắp.
Nghiêu Vũ đứng cạnh Tiểu Trương, nhân viên của Gia Lâm, nhìn tốp thợ đang khẩn trương làm việc, hình dung cảnh tượng sau khi lắp đặt hộp đèn quảng cáo. Thầm nghĩ tới lời hứa với bố mẹ, cô sẽ tự kiếm tiền mua nhà. Nhưng tình hình giá cả thế này, cũng không dễ. Nhìn không khí làm việc khẩn trương trước mắt, lòng bỗng phấn chấn, cô không tin mình không thể tự lập.
Gió thổi làm những sợi mưa trông mềm như múa, dưới ánh đèn giống những sợi tơ bạc rung rinh tuyệt đẹp. Nghiêu Vũ nhớ lại, có lần đi chơi gặp cơn mưa bất chợt, cô cùng Đồng Tư Thành chạy khắp công viên tìm chỗ trú. Cô vừa chạy vừa to tiếng hỏi anh: “Tại sao anh lấy tên là Tư Thành?!”.
“Bố anh rất mong anh thành đạt!”. Đồng Tư Thành mặt mày hớn hở trả lời: “Còn em, Nghiêu Nghiêu?”.
“Mẹ em bảo trước đây mỗi lần đi gặp bố trời đều mưa. Bố luôn phải mang ô ra bến tàu đón mẹ! Kỷ niệm! Em là kỷ niệm tình yêu trong mưa của họ!”.
Đồng Tư Thành cũng bật cười: “Sau này con của anh sẽ tên là Đồng Vũ!”.
“Anh nói gì?!”. Nghiêu Vũ chưa nghe rõ, thở dốc chạy vào mái hiên, còn chưa kịp hiểu lời giải thích của anh đã sững sờ bởi đầm sen trước mặt.
Mưa rất to, những thân sen nhô trên mặt nước tới gần một mét, ngạo nghễ đứng trong mưa, những nụ hoa trắng muốt hoặc phấn hồng rung rinh. Mấy cây liễu ven hồ lả lướt theo gió. “Tư Thành, thì ra hoa sen phải nhìn trong mưa mới đẹp nhất!”.
Đồng Tư Thành thở dốc đứng bên cô nói: “Chỉ cần mưa, anh đều thích!”.
Nghiêu Vũ lẩm nhẩm: “Nếu em có thể bay trên đầm sen thì tuyệt quá”. Nói xong cô nổi hứng, cười giòn tan, băng lên chiếc cầu đá uốn khúc chạy xuống đầm, xung quanh toàn lá sen xanh mướt, đứng trong mưa, lòng vui náo nức, vô cùng sảng khoái, ngoái đầu gọi Đồng Tư Thành đang đứng dưới mái hiên nhìn cô cười: “Tư Thành!”.
Đồng Tư Thành chầm chậm đi vào màn mưa, bước lên chiếc cầu đá đi về phía cô. Mưa lập tức làm ướt người anh, nhưng cô cảm thấy lúc này anh tuyệt vời phóng khoáng và tao nhã. Anh chậm rãi đi đến bên cô, toàn thân ướt đẫm, cô đăm đắm nhìn anh, trong ánh mắt da diết đã bùng ngọn lửa, đôi môi nóng ran của anh cúi xuống, in lên môi cô.
Đầm sen trong công viên, lúc sáng sớm chỉ có hai người, Nghiêu Vũ cảm thấy đất trời rộng lớn bao nhiêu cũng không dung hết niêm hân hoan tràn ngập lòng cô. Sau khi về nhà, Đồng Tư Thành dùng đá thanh điền khắc một con dấu tặng Nghiêu Vũ, cô chấm mực in lên giấy, đó là bốn chữ: phong vũ đồng châu.
Phong vũ đồng châu! Phong vũ đồng châu![1'> Nỗi cay đắng lại ập đến, anh sắp về nước? Anh cảm thấy bây giờ đã có khả năng, có điều kiện để họ bên nhau?
[1'> Nghĩa là: cùng chung con thuyền vượt gió mưa.
Nghiêu Vũ ngây người nhìn những sợi mưa dưới ánh đèn, không nhận ra Hứa Dực Trung đang đến.
Hứa Dực Trung đón tiếp tổng giám đốc tập đoàn Phương Bắc, tiệc đã tàn, công việc cũng bàn xong, sắp xếp chỗ nghỉ cho khách chu đáo, vội vàng đến đây. Anh vừa dừng xe, liền nhìn thấy Nghiêu Vũ đang ngẩng đầu, ngây người nhìn ánh đèn đường. Cô vẫn quần bò áo phông, mái tóc dài bay bay. Hứa Dực Trung ngồi trong xe nhìn một lát, đang do dự có nên đi ra đó, chân vô thức đã bước xuống. Anh hơi bực vì không tự kiểm soát được, đi thẳng đến công trường nghe Tiểu Trương báo cáo tình hình.
Khi T


Teya Salat