
Công Chúa Biết Điều Một Chút Nha
Tác giả: Trang Trang
Ngày cập nhật: 03:46 22/12/2015
Lượt xem: 1341065
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1065 lượt.
đi dạo, trang điểm, làm công việc thiết kế, có một chút hứng thú đam mê nho nhỏ là đủ rồi.
Thế nào gọi là duyên phận? Có cách giải thích là một con vượn đực và một con vượn cái không hẹn mà cùng nhiều lần chạy đến một nơi, chính bởi mùi “phân vượn” tương đồng mà chúng hợp lại với nhau. Tôi và Triển Vân Dịch gặp nhau chỉ là có duyên không phận. Bây giờ không có, sau này càng không thể có. Trước đây tôi không biết, ngốc nghếch đem tình yêu đáp lại tình yêu, chưa bao giờ hỏi chuyện của anh. Giờ đây đọc những tài liệu này, tôi mới cảm thấy mình và anh hoàn toàn là hai người ở hai thế giới khác nhau.
Yêu cầu của anh tôi e rằng không đáp ứng được. Dù yêu anh đến mấy tôi cũng không có cách nào để biến mình thành một người khác. Tôi cũng có sự ích kỷ của bản thân, không thể vì anh mà thay đổi. Vì thế, anh càng không nên tìm tôi. Tôi không những không giúp được gì cho sự nghiệp của anh mà hơn nữa, cũng không phải người con gái lý tưởng trong suy nghĩ của anh.
Câu chuyện cô bé Lọ Lem gặp hoàng tử, tôi đã đọc nhiều lần. Nhưng nói chung truyện cũng thường chỉ viết rằng từ đó họ bắt đầu một cuộc sống hạnh phúc mà thôi, rất ít truyện đồng thoại viết về cuộc sống sau hôn nhân của họ. Hai người xuất thân khác nhau, tính cách khác nhau, sở thích khác nhau, hơn nữa đều bướng bỉnh không chịu nhượng bộ người khác thì làm sao có thể kết hợp với nhau đây?
Dù có còn yêu, vẫn đừng nên kết hôn thì hơn. Sau khi nghĩ thông suốt, tôi ngủ một giấc thật say.
Sao trời, âm nhạc, người con trai nặng tình thương yêu và muốn cùng mày chung sống đang ở bên, đang chuẩn bị dốc bầu tâm sự. Vậy mà trong cảnh tượng đó, mày lại ngủ ngon lành, ngáy khò khò, còn nghiến răng ken két nữa. Những gì trước mắt chắc chắn đã khiến người ta không sợ sởn gai ốc thì cũng mất hết cảm tình.
Tôi bước vào phòng làm việc với một tinh thần sảng khoái, Đại Hải thấy lạ hỏi: “Tử Kỳ, chị không sao chứ?”.
Tôi hướng về phía cậu ta thể hiện tư thế quyết tâm chiến đấu, cười rồi đi làm việc.
Cuộc chiến mà tôi chờ đợi lại không diễn ra đúng thời gian, liên tiếp mấy ngày trời yên biển lặng. Ninh Thanh ngược lại cứ mỗi ngày một bó hoa, ngày nào cũng hẹn gặp tôi.
Nếu đã không thể cùng nhau chung sống, nếu sống với nhau mà không có hạnh phúc. Vậy thì, hãy giấu kín tình yêu này vào sâu trong lòng, cuộc sống vẫn cứ phải tiếp tục.
Hay là, nhận lời Ninh Thanh? Nhưng trong lòng tôi lại đang tranh đấu, tôi cảm thấy vẫn chưa đến lúc để vứt bỏ tất cả.
Ngồi với Ninh Thanh trong nhà hàng, tôi không hiểu tại sao anh lại chọn một nhà hàng phương Tây. Từ xưa tới nay, đồ ăn Tây chỉ cho tôi cảm giác no tức thời, nhưng ngay sau đó lại đói.
Ninh Thanh ăn món Tây trông rất ngon lành, động tác tao nhã, cực kỳ phù hợp với hình tượng bản thân anh. Có thể Ninh Thanh cảm thấy ăn món Tây chỉ nghe tiếng dao dĩa va vào nhau, ngậm miệng lại suy ngẫm sẽ đỡ phải nói chuyện.
Tôi thấy buồn bực, bữa ăn trôi qua hết sức lặng lẽ. Nhà hàng phương Tây cảnh vật bài trí rất đẹp, nhưng ăn uống thưởng thức phong cảnh cũng phải xem tâm trạng con người thế nào chứ? Ninh Thanh ngồi đối diện với tôi không nói không rằng, tôi cảm thấy thà ăn một tô mỳ còn dễ chịu hơn. Tôi thử tìm chuyện để nói với anh: “Thường ngày anh thích ăn ở chỗ như thế này à?”.
Ninh Thanh khẽ mỉm cười: “Đúng vậy, ở đây yên tĩnh”.
Tôi không nhịn được nữa liền nói thêm: “Em thích cùng đồng nghiệp đi ăn ở những quán nhỏ bên đường, quán nhỏ nhưng lúc nào cũng rộn rã tiếng cười nói, ở đây có muốn nói vài câu cũng phải kiềm chế”.
Ninh Thanh vẫn mỉm cười: “Vậy sao, ăn như thế không vệ sinh đâu”.
Tôi lén đưa mắt nhìn, vệ sinh ư? Những điều tôi nói và những điều anh nói là cùng về một vấn đề sao? Tôi tiếp tục tìm chuyện để nói: “Ninh Thanh, thường ngày anh giải trí thế nào?”.
Ninh Thanh vẫn mỉm cười: “Làm việc mệt rồi thì đọc sách và lên mạng, nhưng thời gian đọc sách, lên mạng không nhiều”.
Trong đầu tôi lập tức hình dung ra một bức tranh: Kết hôn với Ninh Thanh, lúc anh về đến nhà tôi chào: “Về rồi à?”. Anh “ừ” một tiếng đáp lại, sau đó ăn cơm không nói năng gì, xong thì đọc sách, lên mạng, hai người lặng thinh, vô vị tột cùng.
Nghĩ mà thấy sợ. Bỗng nhiên tôi cảm thấy đúng là không hề có tiếng nói chung với Ninh Thanh. Vì thế, tôi lặng lẽ ăn hết bữa cơm cùng anh.
Ninh Thanh lái xe, tôi không hỏi tiếp sau sẽ là chương trình gì, tùy anh sắp xếp, tôi chẳng hứng thú muốn biết. Ninh Thanh lái xe thẳng lên núi Đằng Long, lên tới đỉnh núi thì mở cửa nóc xe ra. Anh ngả ghế xuống, bảo tôi: “Tử Kỳ, em xem sao trên trời kìa”.
Tôi nằm xuống nhìn lên trời cao. Trời đêm nay không có mây. Những ngôi sao lấp lánh, chi chít rải khắp nơi, không tài nào đếm xuể. Trong xe vang lên khúc hát du dương, bài hát tiếng Anh, tôi nghe không hiểu lắm, chỉ thấy âm điệu nhẹ nhàng êm ái. Như thế cũng có thể coi là rất lãng mạn phải không? Trước là nhà hàng phương Tây, sau là ngắm sao. Tiếp theo nữa có thể có hoa tươi không? Sau đó là hôn? Hai mắt nhìn nhau,