Teya Salat

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Mục Tiêu Đã Định

Mục Tiêu Đã Định

Tác giả: Tâm Thường

Ngày cập nhật: 04:17 22/12/2015

Lượt xem: 1341922

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1922 lượt.

ớc hàng ngũ của đội, ánh mắt anh ta lạnh lùng nhìn về phía hai cô, Lôi Vận Trình âm thầm đẩy đẩy Đỗ Nghiên Thanh mới im lặng. Bên cạnh cô là một đám nam sinh, một chàng trai đứng gần cô nhất cúi đầu cười, Lôi Vận Trình nhìn thoáng qua phía sau, nhưng cô lại không nghĩ đến ánh mắt của chàng trai kia vẫn không rời khỏi cô.
“Toàn đội nghiêm ------” Giọng nói của Phương Mặc Dương bỗng nhiên vang lên ở phía trước vô cùng khuếch đại, tất cả các học viên đều đứng nghiêm trang theo bản năng, tất cả các âm thanh líu lo như bị đình chỉ.
“Nghỉ.” Ánh mắt Phương Mặc Dương như chiếc rađa quét một lượt từ trái sang phải, “Tôi nghe được có người oán trách vì sao không phải là quân trang, bây giờ tôi sẽ trả lời các vị: Bởi vì trong tất cả các vị, không có ai có đủ tư cách mặc quân trang cả!”
“Không có tư cách thì còn để chúng tôi vào đội này làm gì?” Có người bất mãn than thở, Phương Mặc Dương cười lạnh, “Từ giờ trở đi, các tân học viên sẽ ở đây ba tháng để được mài giũa, tôi sẽ uốn nắn tất cả các tật xấu của các vị.”
“Vậy nếu uốn nắn không được thì sao?”
Khóe môi Phương Mặc Dương cong lên, tàn nhẫn nhưng lại vô cùng quyết đoán thông báo cho mọi người biết đáp án. “Đơn giản thôi, rời đi.”
Giọng nói truyền xuống phía dưới đã khiến bầu không khí trở nên yên tĩnh trống trải. Phương Mặc Dương dường như rất vừa lòng, cằm anh ta hơi giương lên. “Trước tiên về ký túc xá cất đồ đạc đi, mười phút sau sẽ tập hợp tại đây, giải tán.”
Lôi Vận Trình và Đỗ Nghiên Thanh thật sự rất may mắn mới được phân công đến cùng một ký túc xá, hành lý của Lôi Vận Trình vô cùng đơn giản, một chút cũng không giống như của một cô tiểu thư xa hoa giàu có. Đỗ Nghiên Thanh kinh ngạc nhìn đống kim loại sắc sảo được xếp chồng lên nhau được đặt ngay ngắn trên drap giường. “Đây là gì thế? Mô hình đúng không?”
Lôi Vận Trình không nhịn được bật cười, “Đừng chạm vào, chạm vào hỏng rồi cậu không xếp lại được đâu.”
Lúc Đỗ Nghiên Thanh vẫn còn ở bên cạnh ríu ra ríu rít hô to thì điện thoại của Lôi Vận Trình vang lên, là tin nhắn đến từ một số lạ.
----- Em gái niềng răng, xuống lầu đi.
Trái tim Lôi Vận Trình đập mạnh, ngay sau đó, cô dùng tốc độ như bay tông cửa xông ra ngoài.






Ở giữa chân của lớp trưởng ấy
Chỗ ở của Lôi Vận Trình nằm ở tầng ba khu ký túc xá, cô không biết bản thân chạy nhanh đến mức nào, cô như mũi tên bắn ra khỏi cửa khiến cả Phương Mặc Dương cũng sửng sốt.
Nhưng dưới lầu vắng vẻ, làm gì có nơi nào xuất hiện bóng dáng của Phong Ấn? Chỉ có một đội trưởng đang mặc quân trang đứng khoanh tay. Lôi Vận Trình thấy Phương Mặc Dương đang mặc quân trang đứng ở đằng kia, thì cảm thấy dường như đó chính là Phong Ấn. Cô vỗ vỗ gương mặt, cố nén nước mắt đang trực trào ở vành mắt, cô ra lệnh cho bản thân đừng có giả vờ ngu ngốc nữa, người đàn ông đang đứng ở chỗ kia, sức sống của anh ta còn mãnh liệt hơn là cả bộ quân trang đang mặc trên người.
Lôi Vận Trình nhìn bốn phía xung quanh rồi chạy tới chạy lui, cô giống như con thỏ nhỏ đang đi kiếm ăn. Phương Mặc Dương nhìn đồng hồ trong tay, chỉ mới được sáu phút. Anh ta bước đến phía sau Lôi Vận Trình, cảm thấy có chút kì lạ nói với cô: “Vẫn chưa đến thời gian tập hợp.”
Lôi Vận Trình thở gấp dữ dội, sự kích động và hưng phấn quá mức khiến ý nghĩ của cô nóng lên rồi lại làm ra một việc ngu ngốc thế này. “Đội trưởng, có phải có một người tên Phong Ấn đã đến tìm tôi không?”
Khi âm báo máy đã được kết nối vang lên, dường như Lôi Vận Trình xúc động đến muốn khóc. “Phong Ấn? Anh ở đâu vậy? Em không tìm được anh.”
Ở bên kia điện thoại, Lục Tự không nhịn được mà cười khẽ. “Sao em lại có thể xác định Phong Ấn mới chính là người gửi tin nhắn cho em hả?”
Lôi Vận Trình ngớ ra, kinh ngạc đến quên mất phải nói gì, sau đó sự thất vọng to lớn đổ ầm vào trái tim cô.
Cô không nói chuyện, Lục Tự chờ cô.


“Sao lại là anh?” Không cần phải nói, nhất định là Lục Tự lấy được số điện thoại của cô từ chỗ Phong Ấn, còn có cái nickname mà từ trước đến nay chỉ có anh mới xưng hô với cô.
“Vì sao không thể là tôi?” Lục Tự đang cười, anh ta cười cợt không phát ra tiếng động. “Chúc mừng em đã được toại nguyện, tuy rằng em đã bước một bước đầu tiên đến gần cậu ta, tuy nhiên, em cũng đã đồng thời rút ngắn khoảng cách giữa hai chúng ta rồi đó.”
Lôi Vận Trình cắn môi, cô không còn sức lực đứng dựa vào tường. Lục Tự nắm chặt điếu thuốc, khóe môi anh ta nhếch lên đầy vẻ đắc ý. “Tôi là người đầu tiên gọi điện thoại cho em đúng không? Không thưởng gì cho tôi sao?”
“Tôi nghĩ anh đã chơi đùa đã đủ rồi đấy.”
Lục Tự mở van nước, nhắm mắt lại để nước ấm tùy tiện gột rửa lưng của mình. “Nếu bây giờ em ở trước mặt của tôi, tôi sẽ trói em lại… Rồi mạnh mẽ hôn em, giống như lần đầu tiên chúng ta ở trong căn phòng nhỏ kia vậy.”
“Anh đi chết đi!” Lôi Vận Trình tưởng tượng, nếu lúc này cô ở trước mặt Lục Tự, nhất định cô sẽ lấy kim châm vào cái miệng của hắn ta.
“Đừng cúp máy, Lôi Vận Trình, tôi gọi điện tho