Lamborghini Huracán LP 610-4 t

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Mục Tiêu Đã Định

Mục Tiêu Đã Định

Tác giả: Tâm Thường

Ngày cập nhật: 04:17 22/12/2015

Lượt xem: 1341930

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1930 lượt.

cho bạn niềm vui mừng khôn xiết hay vẫn là sự tổn thương long trời lở đất.
Sốt liên tục trong vài ngày, cuối cùng nhiệt độ cơ thể của Lôi Vận Trình cũng dần dần hạ xuống, độ cao của nhiệt kế càng lúc càng xuống thấp khiến tảng đá trong lòng Phong Ấn như được nhấc xuống. Anh đi lấy cơm cho cô, lúc trở về thì thấy cô đã tỉnh dậy, trợn tròn mắt sững sờ nhìn anh. Gương mặt nhỏ nhắn gầy gò, con ngươi như thủy tinh đen chuyển động theo động tác của anh, dáng vẻ đáng yêu có phần ngốc nghếch.
Phong Ấn làm xong việc thì ngồi bên giường, vỗ nhẹ mặt cô, anh cảm thấy buồn cười. Lôi Vận Trình chớp mắt nhìn anh, dường như vẫn không thể tin được việc thấy anh là sự thật, cô lấy tay ra khỏi chăn, vươn lên chạm vào chiếc áo quân nhân của anh, do dự một lúc lại chạm vào mu bàn tay anh.
Hành động của cô khiến trong lòng Phong Ấn dâng lên từng cơn chua xót không nói nên lời, anh bắt lấy rồi nắm ngược lại tay cô, nghiêng người chống hai tay ở hông cô. “Đừng nghi ngờ nữa em gái niềng răng, là anh thật mà.”
Lối xưng hô quen thuộc cuối cùng cũng khiến anh thấy được phản ứng mà anh đã âm thầm mong chờ ở cô, hốc mắt cô đỏ lên, ở đáy mắt như chứa đựng hơi nước mông lung. “Phong ---- Khụ-----”
Cô vừa định mở miệng nói chuyện, giọng nói khàn khàn giống như âm thanh của cái chiêng bị hỏng, cô không nhịn được mà ho khan dữ dội. Phong Ấn lấy ly nước rồi múc một thìa đưa đến miệng cô, anh vẫn không quên trêu chọc: “Chim sơn ca sao lại biến thành quạ đen rồi?”
Lôi Vận Trình cứng đờ, cô kéo cao chăn phủ kín đầu. Phong Ấn cười, “Biết ngượng ngùng à, có tiến bộ, anh còn tưởng rằng em không biết hai chữ ngượng ngùng viết thế nào chứ.”
Lôi Vận Trình không nói chuyện, cô lấy chăn đắp kín từ đầu đến chân.
“Uống nước này, em nóng ran rồi kìa.” Phong Ấn túm túm chăn, cô vẫn không chịu mở ra. “Mở ra, em gái niềng răng, không uống nước sẽ không có sức lực đó, không đẹp nữa, anh không thích cô nhóc xấu đâu nha… Anh sẽ đi đó.”
“… Anh đi đi.”
Bên dưới chăn truyền đến thanh âm buồn bã, âm lượng không lớn, nhưng rất kiên định. Vẻ mặt của Phong Ấn trở nên nghiêm túc, anh uống một hớp nước, bỗng nhiên anh kéo chăn xuống, xoay gương mặt nhỏ nhắn của cô lại, rồi nâng cả đầu lên, sau đó môi anh phủ lên môi cô, mạnh mẽ cạy mở bờ môi cô.
Trong lúc nhất thời Lôi Vận Trình không phản ứng kịp, chờ đến lúc cô phản ứng trong đầu đã trống rỗng. Nước từ miệng anh chuyển sang miệng cô, còn có lưỡi của anh mút lấy đầu lưỡi cô, hôn đến mức cô thở không nổi.
Nụ hôn kéo dài không lâu, mặc dù ngắn ngủi nhưng lại rất mãnh liệt. Phong Ấn ngậm lấy môi cô, trực tiếp nhìn vào đáy mắt cô. “Anh không đi.”
Ánh mắt Lôi Vận Trình mê man, “Gì hả…”
Phong Ấn cắn nhẹ bờ môi mềm mại của cô. “Anh không đi, em gái niềng răng, Phương Mặc Dương không có nhân tính, dồn ép em thành như thế này, bây giờ đến lượt anh chăm sóc em.”
Lông mày Lôi Vận Trình khẽ nhíu lại, có một dòng nước trong suốt chảy ra từ mắt cô. “Anh gạt người ta, anh không… Không thích em.”
Phong Ấn hôn lên nước mắt cô. “Anh thích.”
Lôi Vận Trình khóc càng dữ dội, “Vậy thì tại sao lại để Lục Tự gọi em là em gái niềng răng?”
Cách xưng hô này chỉ có Phong Ấn mới được gọi, bởi vì từ nhỏ, ai mà gọi cô như thế sẽ bị Lôi Dật Thành đánh, nhưng do Lôi Dật Thành nhỏ hơn Phong Ấn hai tuổi nên đánh không lại anh, dần dà nick name này lại biến thành chuyên môn độc quyền của anh. (Phong Lin: Do chơi với nhau từ nhỏ, nên tớ quyết định edit xưng hô “cậu/tớ” cho Phong Ấn và Lôi Dật Thành, như thế thấy thân thiết hơn).
Phong Ấn không trả lời.
“Tại sao để Lục Tự gọi em là em gái niềng răng?”
Lôi Vận Trình truy vấn, nhưng vẫn không có được đáp án, cô tức giận nghiêng đầu, để lộ ra chiếc cổ mảnh khảnh. Phong Ấn cúi đầu hôn lên gáy cô, anh thở dài không để ai nghe được. “Sau này cậu ấy còn gọi em như vậy, anh sẽ thay Lôi Dật Thành đánh cậu ấy.”
Lôi Vận Trình cảm thấy bản thân rất vô dụng, nước mắt vẫn không ngừng rơi, cô khóc đến cả người đều run lên. Phong Ấn không hiểu vì sao cô đã sốt lâu như thế mà cơ thể vẫn còn hơi nước để chảy ra nhiều như vậy.
Đang lúc anh không biết nên khuyên ngăn cô ngừng khóc bằng cách nào thì thấy có một cô y tá đẩy cửa đi vào, cô y tá thấy hai người đang dính vào nhau thì không nhịn được cười. “Bệnh nhân phải đổi thuốc, giờ hai người chờ một chút hay là tôi chờ một chút?”
Phong Ấn lập tức đứng lên, gật đầu xin lỗi. Trên lưng Lôi Vận Trình có vùng bị trầy da, ở phía trên một chút có vùng bị sưng to, bây giờ vết sưng đã biến mất, vùng da trầy cũng bắt đầu khép miệng.
Sau khi kiểm tra xong cô y tá vô cùng vui mừng. “Hồi phục tốt lắm, chắc là sẽ không để lại sẹo, nhưng mà có để lại sẹo bạn trai cô cũng sẽ không vì vậy mà không cần cô đâu.”
Mặt Lôi Vận Trình nóng lên, “Anh ấy không phải bạn trai của tôi, là… Anh trai tôi.”
Cô y tá đương nhiên không tin, ai lại không từng trải qua khoảng thời gian ngốc nghếch ngây thơ chứ? Cô y tá nhìn nhìn anh chàng đẹp trai đang tức giận ngồi bên cạnh, trêu ghẹo. “Vậy tình cảm của ‘anh em’ hai người thật sự là