
Tác giả: Tuyết Tiểu Thiền
Ngày cập nhật: 03:12 22/12/2015
Lượt xem: 134519
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/519 lượt.
yêu thương không?
Do dành quá nhiều thời gian để suy nghĩ những chuyện linh tinh nên đợt thi cuối kì, điểm phẩy của tôi cực kì bê bết. Bố mẹ tôi là giáo viên cấp hai, trước tình hình đó, bố mẹ tôi đã tổ chức một cuộc họp gia đình, cuộc họp chỉ xoay quanh một nội dung chính, nếu tình hình này vẫn tiếp tục thì tôi chỉ có thể thi vào một trường đại học hạng bét hoặc cũng giống như Phần Na, không đỗ đại học mà sẽ mở một tiệm cắt tóc, còn chuyện thi vào trường Đại học Bắc Kinh, đại học Thanh Hoa thì chỉ là chuyện viễn tưởng mà thôi.
Kì nghỉ đông năm đó gần như tôi phải sống trong không khí lên án của gia đình. Bố mẹ tôi đều mong tôi nhận ra sai phạm và viết bản kiểm điểm nhận lỗi, nhưng tôi lại vẫn say sưa lao vào viết thơ tình, thư từ qua lại với Bắc, tôi còn lấy trộm một tấm ảnh đen trắng của Bắc, tấm ảnh này tôi xé từ thẻ thư viện của anh. Có lần Phần Na đã cười và trêu tôi rằng, cậu đúng là một cây si thực thụ. Tôi bảo, chứ sao, cái này được gọi là không yêu thì không hạnh phúc.
Thực ra nói cho thật chính xác thì đây vẫn chỉ là một mình tôi yêu thầm, đó là quãng thời gian vô cùng trong sáng, những giấc mơ tình yêu cũng tự tôi nằm mơ, cùng lắm thì cũng chỉ là cảnh cầm tay ôm nhau, càng nghĩ tôi càng thấy mình hư hỏng. Thậm chí còn hư hỏng hơn cả Phần Na. Phần Na hư ở bề ngoài, còn tôi thì hư đến tận xương tận cốt vì lúc nào tôi cũng tỏ vẻ mình rất đứng đắn, đoan trang. Thực ra tôi cũng rất ghét cái vè đứng đắn, đoan trang đó, nhưng không hiểu sao lúc nào tôi cũng làm ra vẻ ta đây nghiêm chỉnh, ra vẻ rằng mình là một học sinh ngoan, một thục nữ. Tôi quá hiểu mình, tôi không giống thục nữ chút nào.
Có lần Bắc trêu tôi, thỉnh thoảng anh cũng nằm mơ về chuyện tình yêu, chỉ có điều, giấc mơ của anh cao cấp hơn tôi nhiều, tôi hỏi anh mơ thấy gì? Bắc cười với vẻ ranh mãnh và bảo, không thể nói được nhưng trông anh lúc đó rất lưu manh.
Năm tôi học lớp 12, đã xảy ra một chuyện khiến trái tim bồng bột của tôi phải ngủ yên hơn.
Nếu không xảy ra chuyện đó, tôi dám chắc rằng tôi không thể kìm chế bản thân mình, tôi muốn viết thư tình cho Bắc, muốn hẹn anh ra để thổ lộ với anh rằng tôi thích anh.
Nhưng chuyện chẳng lành đã đến với Vu Nhan.
Vu Nhan tự tử.
Điều này hoàn toàn nằm ngoài sự tưởng tượng của tôi. Khi biết được tin đó, tôi cứ tưởng đó là trò đùa không ác ý của ngày Cá tháng tư. Đúng là như vậy. Vu Nhan sống rất vui vẻ, cô ấy là một cô gái sống rất vô tư vô tâm, tại sao Vu Nhan lại phải tự tử? Khi thầy giáo chủ nhiệm Lí Hạnh bước vào lớp và dặn dò chúng tôi từ giờ trở đi phải chăm chỉ học hành, không ai được bàn luận gì thêm, tôi đã ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề.
Khi thi thể Vu Nhan được cáng đi, tôi như có cảm giác cô ấy vẫn như đang cười đùa với tôi như mới hôm qua thôi, không hiểu có chuyện gì mà cô bạn bầu bĩnh đó lại dại dột đến vậy? Tại sao Vu Nhan lại tự tử.
Ba hôm sau, tôi đã biết được toàn bộ đầu đuôi câu chuyện qua lời kể của một cô bạn học dưới tôi một lớp.
Vu Nhan đã yêu một cậu bạn không học cùng trường với chúng tôi, anh ta cũng du thủ du thực chẳng kém gì Mã Quân - người yêu cũ của Phần Na. Anh ta thường hay cưỡi xe máy và phóng vi vu khắp nơi, họ quen nhau mới được ba tháng, một lần Vu Nhan đến đường Quan Tiền ăn quà vặt thì đã gặp anh ta ở đó.
Gã đàn ông tên là Trần Khải đó sống rất tạm bợ, anh ta mở một cửa hàng bán quần áo và thường lui tới các quán bar, hát Karaoke. Buổi đầu tiên quen Vu Nhan, anh ta đã đưa Vu Nhan đến quán bar.
Vu Nhan chưa bao giờ gặp những chuyện như vậy, con gái và con trai trong lớp chẳng mấy khi chuyện trò qua lại với nhau, cùng lắm thì cũng chỉ liếc trộm nhau, nay bỗng xuất hiện một người đàn ông tốt với mình như vậy, Vu Nhan như người được sống trên cảnh tiên bồng.
Sau này tôi có gặp người đàn ông đó, người anh ta bé loắt choắt, cùng lắm cũng chỉ một mét sáu lăm, người thì vừa gầy vừa bé, trông như gã nghiện vậy. Nhưng chính gã đã khiến Vu Nhan phải say như điếu đổ.
Ngày ngày Vu Nhan đến cửa hàng bán quần áo tìm anh ta, anh ta tặng cho Vu Nhan những bộ quần áo rẻ tiền. Khi mùa xuân tới, Vu Nhan tưởng rằng tình yêu của họ đã đến độ chín muồi.
Trần Khải đã đưa Vu Nhan lên giường.
Không một ai biết mọi thứ đã diễn ra như thế nào, kết quả của chuyện này là, hai tháng sau Vu Nhan đã có thai. Nhưng Vu Nhan không can đảm như Phần Na, khi xảy ra chuyện Phần Na chỉ muốn làm cô thợ cắt tóc, không muốn thi đại học. Còn Vu Nhan, hồi học lớp 10 đã là học sinh đứng đầu trường về thành tích học tập, cô là niềm hy vọng sẽ thi đỗ vào trường Đại học Thanh Hoa của thầy hiệu trưởng. Năm lớp 11, thành tích học tập của Vu Nhan vẫn đứng trong top ten của toàn trường, cô bạn đó rất thông mình, chỉ cần ngó qua bài vở là có thể đứng trong top đầu của trường, nhiều lúc bạn không thể không thừa nhận, có một số người đúng là thiên tài.
Ngay từ nhỏ, bố mẹ Vu Nhan đã coi cô ấy là báu vật trong lòng bàn tay của mình, Vu Nhan muốn gì là được nấy. Có lần Vu Nhan từng nói rằng, tớ cao bằng ngần nào thì tiền tớ tiêu cao bằng ngần đấy.
Đ