
Tác giả: Cống Trà
Ngày cập nhật: 03:23 22/12/2015
Lượt xem: 1341165
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1165 lượt.
ảy ra chuyện gì vậy mẹ? Sao lại tranh cãi ầm ĩ thế?”
Trần thị trung kể sơ qua chuyện năm đó được Tống Khản nhờ vả rằng khi nào Tống Ý Thiền đến tuổi cập kê thì giúp đưa mẹ con nàng ta về phủ. Ông ta lại nói, “Việc này cũng do ta suy nghĩ không chu toàn, không nói trước với phu nhân và tiểu Hầu gia tiếng nào đã đưa người trở về.”
Ôn thị vừa nghe nói thế liền cướp lời, “Là tôi, là do tôi đã cầu xin Trần thị trung, nhờ ngài ấy đưa chúng tôi vào phủ.” Ôn thị nói xong lại hướng về phía La phu nhân mà dập đầu, “Xin phu nhân thu nhận Ý Thiền. Tôi nguyện ý làm trâu làm ngựa báo đáp phu nhân!”
La phu nhân lạnh lùng nói, “Hầu phủ chúng ta đều có trâu có ngựa, không thiếu nhà ngươi đâu!”
Tống Ý Thiền lúc trước đã được Trần thị trung dặn dò, vừa nghe La phu nhân vẫn kiên quyết không chịu, nàng ta vội vội vàng vàng tới trước mặt Tống Ý Mặc mà khóc ròng, “Tiểu Hầu gia…”
Trần thị trung cũng lựa thời điểm nói vào, “Tiểu Hầu gia, nó dù sao cũng là huyết mạch của lão Hầu gia, cứ để ở bên ngoài sẽ có lúc bị người ta ức hiếp, lúc đó mà chuyện xưa được lục lại sẽ khiến người ta nói ra nói vào. Chi bằng cứ giữ bọn họ lại.”
Tống Ý Mặc chưa kịp lên tiếng thì bên ngoài đã vọng vào tiếng nói của Tống Ý Châu, “Từ khi nào mà Hầu phủ của chúng ta phải nhận nuôi chó nuôi mèo vậy?”
Ôn thị nghe có tiếng nói thì không tự chủ được mà thoáng nhìn ra ngoài. Bà ta trông thấy một cô gái khoảng mười sáu mười bảy tuổi mặc trang phục thêu hoa hồng, trang sức trên đầu tỏa ra ánh sáng lấp lánh đang chầm chậm tiến vào. Bà ta lập tức phán đoán đây chính là Tống Ý Châu.
Từ lúc Trần thị trung đưa mẹ con Ôn thị vào phủ tới khi mẹ con Ôn thị khóc lóc cầu xin trước mặt La phu nhân, nha hoàn đã sớm đi nói cho Tống Ý Châu biết. Có điều lúc đó Tống Ý Châu đang bận tiếp đãi thiên kim nhà Tể tưởng là La Phương Khê nên nhất thời không tới được. Lúc này, vừa tiễn La Phương Khê xong, Tống Ý Châu liền vội vàng đến đây, đúng lúc nghe được mấy lời bên trong, nàng ấy liền tiếp lời luôn.
Tống Ý Châu là trưởng nữ của Hầu phủ. Trước đây Tống Ý Mặc còn nhỏ và không thể lo liệu công chuyện trong phủ nên nàng đã trợ giúp La phu nhân quan tâm đến mọi việc rồi không biết từ lúc nào đã hình thành nên tính tình cứng cỏi như vậy. Giờ nghe thấy mẹ con Ôn thị đến đây gây chuyện ầm ĩ, nàng không khỏi nảy lên tính hung dữ, vì vậy mà vừa vào phòng đã quát to, “Người đâu, đuổi ngay hai con hồ ly tinh không rõ từ đâu chui ra này đi!”
Trần thị trung ngẩn người và không khỏi đưa mắt nhìn Tống Ý Mặc.
Tống Ý Mặc cũng ngẩn ra, trong bụng thầm nghĩ phen này hỏng bét rồi. Nàng tưởng La phu nhân ắt hẳn đã đem chuyện muốn đưa mẹ con Ôn thị vào phủ nói cho Tống Ý Châu biết, nhưng giờ xem ra Tống Ý Châu không biết gì về chuyện này. Vậy…
Lâm Đại Nghiệp đáp lời rồi lui ra ngoài.
Sắp xếp xong xuôi xong Tống Ý Mặc mới hướng về phía Ôn thị nói, “Mấy năm nay ta và mẹ cùng các chị sống nương tựa vào nhau. Phàm là chuyện đại sự thì mọi người luôn cùng nhau bàn bạc trước rồi mới tiến hành. Các người muốn vào Hầu phủ này cũng không phải chỉ cần mẹ hoặc ta nói là xong mà phải được sự đồng ý của hai chị nữa. Nếu bà có chuyện quan trọng cần bẩm báo thì đương nhiên cũng phải gọi chị hai tới đây để mọi người cùng nghe rồi bàn bạc.”
Mọi người đang nói chuyện thì Tống Ý Bội tới.
Tống Ý Bội đương nhiên biết chuyện mẹ con Ôn thị gây ra chuyện ầm ĩ ở đây nhưng vì lúc trước nàng đã được Tống Ý Mặc nói cho nghe về kế hoạch của La phu nhân nên chỉ cho rằng mẹ con Ôn thị vào phủ là do mưu kế của La phu nhân nhằm để Tống Ý Thiền thay một trong hai người là nàng hoặc Tống Ý Bội tiến cung làm phi. Nàng cũng cảm thấy hơi áy náy một chút nên không ra khỏi phòng mà chỉ ngồi chờ kết quả. Tới khi Lâm Đại Nghiệp đến mời nàng tới nói chuyện nàng mới đi tới đây.
Mắt thấy người đã đủ, Tống Ý Mặc lúc này mới bảo Ôn thị, “Được rồi, bà có chuyện gì thì giờ nói được rồi!”
Ôn thị ngước mắt nhìn đám người La phu nhân rồi rưng rưng kể lại, “Năm đó, trước khi Hầu gia gặp chuyện không may đã từng nói với tôi rằng Khương quý phi rất căm hận ngài ấy, một khi Khương quý phi nắm được quyền thế trong tay thì cả nhà họ Tống nhất định sẽ bị giết hết, ngay cả tôi và Ý Thiền đương nhiên cũng không thể may mắn thoát được. Lúc ấy tôi còn tưởng Hầu gia say nên cũng không để mấy lời đó trong lòng. Nhưng có một tối Hầu gia không ngủ được và nửa đêm còn bảo tôi đi hâm rượu. Ngài ấy còn nói mấy câu. Lúc này tôi mới giật mình sợ hãi và hiểu ra Hầu gia không phải nói bừa.”
Sự tình có liên quan đến Khương quý phi nên mọi người đều đưa mắt nhìn nhau và vẻ mặt ai nấy đều nghiêm nghị hẳn lên.
Ôn thị nói tiếp, “Hầu gia nói lúc ấy trong cung có mở tiệc, ngài ấy uống quá chén nên muốn ra ngoài cho tỉnh táo lại một chút. Lúc đi ra ngoài không hiểu sao ngài ấy lại đi tới một nơi yên tĩnh rồi gặp phải Khương quý phi và ma xui quỷ khiến thế nào lại ôm chầm lấy Khương quý phi…”
Nghe kể đến đây, La phu nhân và cả bọn Tống Ý Mặc đều sợ ngây người