Polly po-cket

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nấc Thang Hạnh Phúc

Nấc Thang Hạnh Phúc

Tác giả: Diệp Chi Linh

Ngày cập nhật: 03:12 22/12/2015

Lượt xem: 1341437

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1437 lượt.

p vẫn hy vọng có, chắc chắn anh sẽ đựng mọi ký ức về đêm đó vào trong cái chai, đóng kín cận thận và không bao giờ mở ra.
Trước khi tới Thanh Đào, cô tưởng anh giống như một chú hạc đang tìm kiếm tự do mà người khác tìm không thấy. Giờ đây, hàng ngày họ được ở bên nhau, chỉ trong một tuần ngắn ngủi, anh đã nói với mọi người rằng cô là “em dâu” của mọi người. Anh sắp xếp cho cô ở trong một căn nhà gần biển, thường tới nửa đêm anh mới rời đi. Ban công rất đẹp, phong cảnh bên ngoài cũng rất đẹp. Khi tựa vào lan can, cô thấy hơi tiếc, bởi vì cái ban công xinh đẹp này không thuộc về cô, thành phố này chỉ là một nơi cho cô dừng chân trong chốc lát. Ai biết được ngày mai cô sẽ ở đâu?
Ngày cuối cùng anh uống say, các đồng nghiệp của công ty chứng khoán dìu anh về phòng, sau khi họ ra về, cô ở lại chăm sóc anh. Trên ti vi đang chiếu một bộ phim do Tiêu Tường đóng, nhưng cô xem không vào.
Nửa đêm anh tỉnh lại, thấy cô đang thấp thỏm mở lớn mắt, mỉm cười ngồi cạnh anh. Anh ngồi dậy nói:
- Em mệt không? Nếu không mệt thì mình ra ngoài ngắm biển.
Thế là họ ra khỏi khách sạn, lái xe tới bên bờ biển đang vùi mình trong đêm tối.
Anh nói:
- Có một người nói với anh, nếu nhắc đi nhắc lại điều ước của mình mười tám lần trước biển, điều ước sẽ thành hiện thực, em thử đi.
Khi đó, cô không dám ước vì sợ ước nguyện của mình quá xa xỉ nên chỉ biết đứng yên. Họ đứng trước mặt biển rộng lớn tối tăm trong đêm, nhìn những con sóng thấp thoáng vỗ bờ, tay nắm tay nhau, trái tim Tiểu Liên không thể nào thản nhiên được nữa:
- Tôi muốn làm biển, bờ biển bình yên, không phải ai cũng hiểu được. Trái tim gõ cửa, một hòn đá nhỏ cũng khiến tôi nổi sóng.
Họ vừa hát vừa nhìn bầu trời đang sáng dần, hiểu rằng cảm giác của mình lúc này không chỉ đơn thuần là say mê mặt biển rộng lớn.
Mùa thu năm 1998
Tương phùng kiếp trước, gặp nhau kiếp này đủ để nước mắt dâng tràn và để lại những vết thương không mờ.
Sau khi về tới Thượng Hải, họ thường xuyên chat với nhau, cô nói anh cô độc, anh đáp cô độc mới có thể tĩnh tâm.
Anh nói anh tốt nghiệp năm 1992, bởi vì hộ khẩu ngoại tỉnh nên không thể ở lại Thượng Hải. Anh không chập nhận thua cuộc trước số phận, giảng viên đại học nói với anh, nếu lúc đầu Shakepeare và Napoleon chấp nhận an phận thì một người sẽ chỉ trở thành con trai của một nhà buôn lông cừu, người còn lại sẽ là một nông dân. Anh nghĩ đi nghĩ lại, quyết định đến Thâm Quyến đánh cược tuổi xuân của mình, khi đó ngành bất động sản và nhà ở đang là một ngành rất “hot”, nhưng anh lại chấp nhận đầu tư vào ngành chứng khoán vừa mới mẻ vừa nguy hiểm. Khi mới bước chân vào cánh cửa này đúng vào mùa hè năm cổ phiếu được giao dịch điên cuồng của Thâm Quyến, Trì Vĩnh cũng ý thức được sức hút khổng lồ của những thứ mới mẻ. Thời kì đó ở Thâm Quyến, có khi cả tuần liền anh bận tới mức không có thời gian ngủ, thường xuyên phải ra vào đồn công an, từng bị truy sát, cũng bị coi thường, rồi cũng đường hoàng ra vào những nơi ăn chơi giải trí cao cấp nhất của Thâm Quyến. Trì Vĩnh và bạn anh đã trải qua một thời kì buôn bán hàng hóa ngắn ngủi nhưng vất vả. Làm tốt thì cảm thấy như là một sự kết hợp hoàn mĩ giữa con người với thiên nhiên, làm không tốt thì phải ngủ đầu đường xó chợ. Giao dịch hàng hóa là một kiểu mua bán cần có sự đầu cơ và khéo léo, nhưng trong xã hội thương nghiệp, đầu cơ không phải là tội lỗi. Cũng may trong quá trình giao dịch, anh đã bảo vệ được bản thân và cũng bồi dưỡng được tâm lí chịu đựng mạo hiểm, hai thứ này chính là tố chất tâm lí cần thiết để tồn tạo được ở nơi này. Sau năm năm ở Thâm Quyến, anh quay về, dùng số tiền kiếm được kinh doanh một thời gian. Giờ anh cảm thấy quay lại chơi cổ phiếu vẫn thú vị hơn, thế là anh quay lại với nghề cũ.
Anh nói cô có vẻ fragile[2'>, cô cũng tự mình thừa nhận, không biết trong cuộc sống của một cô gái fragile như cô xuất hiện một người đàn ông như anh rốt cuộc sẽ có kết quả như thế nào. Trong đêm lễ Tình nhân của người phương Đông, mùng 7 tháng 7 m lịch, học trò chuyện với nhau tới khi trời sáng. Anh hỏi ngày tháng năm sinh của cô rồi nói cô có rất nhiều người tình trong đời, nhưng lại không có ai là tri kỉ nhất. Trong một căn phòng nhỏ ở quán rượu yên tĩnh nơi Cố Bắc, ngoài cửa sổ là một kiến trúc rất đẹp, họ tắt đèn, thắp lên hai ngọn nến, ánh trăng của thành phố dịu dàng và lặng lẽ chiếu vào, hòa lẫn vào ánh nến.
[2'> Fragile: dễ vỡ.
Anh nói những câu đại loại như: “Tại sao anh gặp bao nhiêu người mà người anh có cảm giác chỉ có em?” khiến Tiểu Liên bỗng cảm thấy dường như mình đang ở một cõi hư vô, bầu trời trên đầu mặc dù có mây đen nhưng lại như đang ngập ánh mặt trời, vô cùng mâu thuẫn. Trì Vĩnh kể về những nỗi vất vả của trước kia và những mạo hiểm trong công việc của anh hiện tại, anh nắm chặt tay cô, khiến mọi tình cảm của Tiểu Liên bắt đầu nảy nở.
Anh nói:
- Đối với anh mà nói, nếu tốt thì tốt hơn mọi người, nếu không thì ngoại trừ một người còn không tốt với ai cả, ở đây không có sự tương đối, tất cả đều là tuyệt đối. Mọi ngày, sau ba g