Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Năm Tháng Là Đóa Lưỡng Sinh Hoa

Năm Tháng Là Đóa Lưỡng Sinh Hoa

Tác giả: Đường Thất Công Tử

Ngày cập nhật: 03:16 22/12/2015

Lượt xem: 1341386

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1386 lượt.

kỳ lạ, ai cũng nói anh yêu tôi. Nhưng anh đối với ai cũng tốt, chỉ duy nhất với mình tôi không tốt, đối với mọi người dịu dàng, duy nhất chỉ mình tôi không dịu dàng. Bọn họ vì sao đều một mực nói rằng thực ra anh yêu tôi? Không phải Tô Kỳ nói anh từ cửa sổ lầu ba nhảy xuống ngã gẫy chân, không bao giờ có thể chơi bóng rổ? Không phải Hàn Mai Mai nói anh…”
Những lời này còn chưa nói xong, mặt anh ta tiến đến càng ngày càng gần, chúng tôi nửa ngồi nửa quỳ trong làn mưa, anh ta đem tôi ôm chặt lấy, ở bên tai tôi nói, “Nhan Tống, em biết không phải như thế.” Tôi vẫn có thể định thần lại với chiếc ô xanh che lấy anh ta, sau đó tiếp lời: “Không phải như thế thì là thế nào?”
Những hạt mưa lạnh băng băng rơi xuống, trên người cũng không còn chút ấm áp. Thật lâu sau anh ta không nói gì, chỉ ôm lấy tôi như vậy. Con mèo hoang dưới tàng cây cổ thụ meo một tiếng rồi chạy đi, tôi nói: “Lâm Kiều, yêu một người là đối với cô ấy thật tốt, không cần trốn tránh, cũng không cần che giấu. Anh muốn rằng sau khi anh chết đi, khi em nghĩ đến anh, chỉ nhớ lại những mảnh ký ức nhàu nhĩ, đau khổ này sao? Đương nhiên…” Tôi đưa tay ôm lấy anh ta, “Anh sẽ còn sống rất lâu.”
Anh ta vùi đầu vào vai tôi, trong họng có thứ gì đó nóng bỏng chảy qua. Thật lâu sau, anh ta mới cúi đầu cười một tiếng: “Em luôn có đủ loại lý do, nhưng mà…”
Tôi không cho anh ta nói hết cái “nhưng mà” kia, trong lòng mặc dù chua xót, nhưng vẫn đem điều mình đã quyết định nói ra miệng. Tôi đưa tay ôm anh ta, tôi nói: “Chúng ta luôn bên nhau, em sẽ vẫn ở bên anh.”
Cơ thể anh ta cứng đờ, sau một lúc lâu, nói: “Nhan Tống, em đang thương hại anh.” Tôi không gật đầu, cũng không lắc đầu, hơi thở anh ta vang bên tai tôi, tôi bình tĩnh nhìn làn mưa giăng giăng cuối chân trời.
Rốt cuộc, anh ta ôm tôi càng chặt: “Nếu là thương hại…”
Cuối chân trời bỗng nổi lên một tia chớp chiếu sáng cả bầu trời, ngay sau đó tiếm sấm ầm ầm kinh động vang lên, giống như thiên quân vạn mã đang ập đến, đất trời rung chuyển.
Tôi không nghe thấy Lâm Kiều nói gì, mặc dù hình như vẫn có giọng nói vang lên bên tai.
Tiếng sấm qua đi, anh ta buông ra, hai chúng tôi đứng lên, cả người lấm lem không còn ra dạng gì. Tôi nhấc giỏ quả vô cùng thê thảm trên ghế đến trước mặt anh ta: “Ăn cam không? Em bóc cho anh.” Anh ta cười phá lên, hoặc như nụ cười hiền hòa nở trên khuôn mặt lạnh lùng thời còn trung học, cười đến sảng khoái, nhưng lại không giấu được nét ốm yếu phía sau. Hơi thở của tôi cứng lại, mặt bị anh ta giữ lấy, dùng chỗ vạt áo choàng may mắn còn khô cẩn thận lau đi nước mưa, dáng vẻ nghiêm cẩn, tựa như đọc đề toán trong kỳ thi cao đẳng vậy.
Tôi nhìn anh ta, có cảm giác như không thể tha thứ cho bản thân.
Tôi nói dối.
Đây là lời nói dối vụng về nhất, nhưng anh ta lại làm bộ tin là thật.
Thực ra chúng tôi đều biết, anh ta không còn sống được lâu nữa.
Buổi tối ngày hôm đó, Chu Việt Việt lại gọi điện thoại tới, nói cho tôi biết ngày hôm sau Tần Mạc đáp máy bay đến thành phố C, người đại khái bây giờ đã lên máy bay rồi. Cô ấy giảng đông giảng tây trong điện thoại hồi lâu, trước khi cúp máy nói ra một câu hoàn toàn không liên quan: “Tống Tống, khi lựa chọn hãy suy nghĩ cho bản thân một chút, đừng chỉ suy nghĩ cho Nhan Lãng.” Tôi trấn định lại, đồng ý, lại quên cúp máy, cho đến khi ống nghe truyền đến tiếng máy bận mới hiểu cô ấy vừa nói gì.
Ngày mai Tần Mạc sẽ trở về, mọi việc sẽ chấm dứt. Tôi đã lựa chọn rồi, tôi muốn đẩy Tần Mạc ra khỏi cuộc sống của mình, tựa như quả quýt tách vỏ khỏi múi, sạch sẽ, triệt để, quyết không dây dưa. Trong lòng có nỗi đau không nói nên lời, nỗi đau đẩy lên đến yết hầu, nhưng may mắn, tôi nghĩ thật sự rất may mắn, may mắn tôi yêu anh không sâu.
Tôi chuẩn bị tâm lý thật tốt, đợi Tần Mạc về khởi binh hỏi tội.
Tôi thiết tưởng cảnh thượng là vào sau chín giờ tối, anh phong trần mệt mỏi từ New York trở về, trong tay còn mang theo hành lý, trên cánh tay còn cầm áo choàng. Ngoài cửa sổ phải có ánh trăng mông lung và hàng vạn ánh đèn mờ ảo, rừng cây truyền đến tiếng đệm vĩ cầm buồn bã. Đương nhiên, nếu thật sự không có cũng không phải không xong. Như vậy là tề tụ đủ yếu tố của một màn kịch truyền hình nam nữ chia tay trên màn ảnh.
Anh nói: “Tống Tống, vì sao nhiều ngày như vậy không nghe điện thoại của anh?”
Tôi nói: “Tần Mạc, chúng ta chia tay đi.”
Anh nghe thế thốt lên: “Tại sao?”
Tôi vẫn lập lại như cũ: “Tần Mạc, chúng ta chia tay đi.”
Lúc này nhất định anh sẽ giận, giữ lấy tay tôi, bắt buộc tôi phải trả lời: “Ít nhất em phải cho anh một lý do.”
Nhưng tôi không cho anh cơ hội, tôi thấy chết không sợ, hạ quyết tâm cho anh bảy chữ: “Tần Mạc, chúng ta chia tay đi.”
Tôi nghĩ lúc đó vẻ mặt anh sẽ thế nào, như là trò chơi điền từ phức tạp, mỗi bước đều phải tính toán tỉ mỉ. Tôi khẽ lắc đầu, xong đưa tay lên sờ mặt, phát hiện có nước. Cũng không biết là mồ hôi hay là nước mắt.
Trên thực tế, lời thoại mà tôi nghĩ cũng không cần dùng đến một câu. Tựa như vất vả chuẩn bị, chờ năm nào, ngày nào đó đến, kế hoạch sớm


80s toys - Atari. I still have