Lamborghini Huracán LP 610-4 t

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Năm Tháng Là Đóa Lưỡng Sinh Hoa

Năm Tháng Là Đóa Lưỡng Sinh Hoa

Tác giả: Đường Thất Công Tử

Ngày cập nhật: 03:16 22/12/2015

Lượt xem: 1341387

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1387 lượt.

ta bị cha mẹ nhốt trong nhà, nhưng bất chấp tất cả nhảy qua cửa sổ lầu ba, làm cho xương chân khó lắm mới lành gãy thêm một lần nữa, không bao giờ nữa có thể chơi bóng rổ nữa. Khi đó tôi nghĩ, tôi ở trong lòng Lâm Kiều đã bị cô giẫm nát, không buông tay không được.” Cô ta quan sát sắc mặt của tôi, đôi mắt lấp lánh, trong giọng nói bao hàm sự thỏa mãn đáng sợ, cô ta nói: “Nhan Tống, có phải cô cảm thấy rất đau khổ, nhất định rất đau khổ phải không? Cô và Lâm Kiều đáng lẽ có thể có bốn năm tốt đẹp, nếu chỉ cần tin tưởng lẫn nhau, cùng nhau cố gắng, nhưng hai người lại tự giẫm đạp lên nó. Bây giờ, anh ta chẳng sống được lâu, các người sẽ không bao giờ còn tương lai nữa.”
Tôi cố gắng khống chế giọng nói của mình, tôi nghĩ đã có thể chống đỡ được những ngày đã qua, cho dù đối mặt với cái gì đều không thể bóp nát được trái tim cứng rắn của mình, kỳ thật, làm sao có thể.
Mặt tôi không chút thay đổi, giọng nói lại run lên, tôi nói: “Tô Kỳ, năm ấy cậu mới mười tám tuổi, những việc khủng khiếp như vậy, làm sao cậu lại xuống tay được?”
Cô ta cười lớn hỏi lại tôi: “Nhan Tống, năm ấy cậu với Lâm Kiều cũng mới mười tám tuổi, hai người làm tổn thương tôi như vậy, làm thế nào các người lại xuống tay được?”
Đây dường như là lần đầu tiên tôi kết thúc cuộc tranh cãi với Tô Kỳ trong thất bại.
Năm năm trước, tôi làm tổn thương cô ấy, lúc đó, tôi ghen tị với cô ấy biết bao. Ngoài thành tích học tập, dường như ghen tỵ với cô ấy tất cả, nhưng chưa bao giờ tôi có ý nghĩ làm tổn thương cô ấy. Cuối cùng cũng đã làm cô ấy bị tổn thương, nhưng cũng phải cố ý, mà sự trả thù của cô ấy ập đến điên cuồng mà mãnh liệt. Nhưng cô ấy lại không nghĩ đến đi trả thù Lâm Kiều.
Từng lọn tóc xoăn của cô ấy phập phồng trước ngực một cách kịch liệt, cô ấy đả kích tôi thành công, dùng tư thái của người thắng cuộc bình tĩnh đi qua người tôi, tiến về phía hành lang sáng sủa, lại đột nhiên dừng bước, nói nhỏ: “Nếu Lâm Kiều không gặp phải cô, cũng không gặp phải tôi thì tốt rồi.” Cô ấy dùng hai tay ôm mặt. Một phút trước còn thỏa mãn cười mang theo khuôn mặt cứng rắn. Đó dù sao cũng là người cô ấy từng thích.
Cũng là người mà tôi từng thích.
Thật lâu sau khi Tô Kỳ rời đi, tay chân lạnh lẽo của tôi mới dần ấm áp trở lại.
Tô nghĩ lại một câu nói nổi tiếng, thời gian đúng gặp sai người thì sẽ thế nào? Thời gian sai gặp đúng người thì ra làm sao? Tôi và Lâm Kiều, chúng tôi khi còn trẻ gặp được nhau, đó là quãng thời gian đẹp nhất, ngây thơ nhất. Chúng ta cứ tưởng không thích cuộc sống yên bình lặng lẽ, thì ra chỉ là sai lầm…
Thì ra, tôi và anh ấy, chúng tôi vốn mong muốn thế.
Tôi lấy cánh tay che mặt, cố hết sức tựa vào vách tường, mắt đã khô ráo, mà trong lòng lại không có cách nào ngừng nhỏ lệ.
Tôi như vậy trong chốc lát, sau đó lấy trong túi ra một chiếc gương nhỏ sửa sang lại đầu tóc, phục hồi lại sắc mặt, cầm giỏ hoa quả, ung dung đi ra khỏi góc hành lang âm u.






Sẽ có một cô gái tốt ở bên anh
♥♥♥
Em không có áp lực, em chỉ muốn chia tay với anh, hãy tìm một cô gái thích hợp với mình, anh nên đưa chiếc nhẫn này cho cô ấy.
♥♥♥
Bắt đầu từ mùa đông đến nay, tôi thường xuyên lăn lộn ở các bệnh viện lớn trong thành phố.
Anh trầm mặc một lúc lâu, khẽ gật đầu: “Đúng, thực sự bệnh rất nặng.”
Tôi cười nhìn: “Trên TV diễn đến chỗ này, nam nhân vật chính không phải thường nói cho nữ nhân vật chính bệnh của bọn họ không hề nghiêm trọng sao? Sợ nữ nhân vật chính đau lòng khổ sở, cho dù bác sĩ ngắt lời nói chỉ có thể sống thêm một tuần, anh ta cũng cắn răng nói với nữ chính, em yêu, đừng lo lắng, anh khỏe lắm, chỉ là chuyện nhỏ thôi…”
Anh ta ngắt lời tôi, ánh mắt lạnh lùng mà u ám: “Nhưng em không phải nữ nhân vật chính của tôi. Em xem có bộ phim nào mà nam nhân vật chính lại nói ra những lời này với nữ nhân vật phụ không?” Giả vờ thờ ơ, mà đôi vai lại run lên.
Chiếc áo choàng miễn cưỡng khoác trên người anh ta hơi trượt xuống, anh ta hoàn toàn không nhận ra, tôi nhanh chóng tiến lên kéo lại, chiếc áo sắp rơi xuống đất được giữ lấy. Anh ta cao hơn tôi nhiều như vậy, tôi đành phải kiễng chân, cánh tay dựa vào bờ vai anh ta, cảm giác run rẩy trên bờ vai ấy càng thêm rõ nét.
Tôi nghiêng đầu nhìn nghi ngoặc: “Nếu nói như vậy, những lời này anh định nói với ai?” Tôi và anh ta dính sát vào nhau, hung hăng hỏi anh ta: “Tô Kỳ hay là Hàn Mai Mai?” Trong mắt anh ta hiện lên thứ gì đó, lập tức đẩy tôi ra, cũng không dùng sức nhưng dưới trên toàn đất, lại bị mưa thấm vào, rất trơn, tôi lập tức ngã sấp xuống trong mưa. Trong nháy mắt trên mặt anh ta hiện lên vẻ kinh hoàng, nhanh chóng đỡ lấy tôi, tôi hất mạnh tay anh ta ra. Mưa lạnh lùng táp vào người, từng màn mưa giăng đầy trời giống như sẽ không bao giờ ngừng lại. Tôi vẫn duy trì tư thế ngồi trên mặt đất, bình tĩnh nhìn trời: “Thì ra là thế, Tô Kỳ, Hàn Mai Mai, chỉ có sự đau lòng của bọn họ mới là đau lòng, chỉ có sự khổ sở của bọn họ mới là khổ sở, chỉ có bọn họ mới làm anh luyến tiếc. Thật