
Tác giả: Đường Thất Công Tử
Ngày cập nhật: 03:16 22/12/2015
Lượt xem: 1341383
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1383 lượt.
đã thay đổi rồi.
Lúc tôi nhìn thấy Tần Mạc cũng không phải chín giờ tối, thậm chí cũng không phải buổi tối. Đó là hơn ba giờ chiều, không khí được cơn mưa tẩy rửa, còn mang theo mùi hương thơm ngát, tỉ mỉ còn có thể nhìn thấy trên bầu trời cao, mặt trời sáng như lòng đỏ trứng gà.
Khu vực bệnh nhân nội trú đại học T thuộc bộ phận hoa viên, bệnh nhân tốp năm tốp ba chơi cờ hoặc tản bộ. Tôi với Lâm Kiều ngồi trên chiếc ghế dài dưới cây phong già đọc sách, Tôi ngồi, trong tay cầm một quyển sách dùng làm tư liệu tham khảo cho luận văn học kỳ, anh ta nằm dài trên ghế, gối đầu lên chân tôi, xem “Bông vật ngữ” của Nghiêm Linh Ca. Anh ta thường không xem loại sách này, trong phòng bệnh có sách giải trí là mấy cuốn tạp chí thể thao, mấy cuốn tạp chí máy tính cùng hai cuốn sách tra cứu lịch sử. Cuốn tiểu thuyết duy nhất này là tôi mang đến cho anh ta. Gió khẽ thổi, đem đám lá khô lướt nhẹ trên mặt đất.
Tôi suy nghĩ đến ngẩn người, khi Tần Mạc xuất hiện cũng không hề nhận ra, đợi đến khi phát hiện ra, anh đã cách chúng tôi rất gần.
Anh đứng cách tôi khoảng bảy tám bước chân, tay không có áo choàng cũng không có hành lý, áo đen kẻ ô vuông hình cờ Anh, quần bò sẫm màu, thoạt nhìn tuyệt đối không giống người ba mươi hai tuổi, trên mặt không có bất cứ dấu hiệu gì mệt mỏi, trạng thái tốt đến mức có thể thay lễ phục đi chụp ảnh cưới ngay bây giờ.
Anh liếc nhìn tôi một cái, lại nhìn chằm chằm Lâm Kiều đang nằm trên đùi tôi. Lâm Kiều còn đang đọc sách, không hề chú ý đến ánh mắt của anh.
Tôi nuốt nước miếng, nghĩ xem đây là hoàn cảnh tốt nhất, hay là hoàn cảnh xấu nhất. Chỉ cần anh nói ra câu nói kia, nói: “Nhan Tống, tại sao em không nghe điện thoại của anh?” là tôi có thể nói với anh, rằng: “Tần Mạc, chúng ta chia tay đi.” Lời thoại diễn cả đêm này, mắt thấy sẽ thốt ra, giờ chỉ còn đợi một cơ hội thích hợp.
Ước chừng cảm nhận được sự cứng nhắc của tôi, Lâm Kiều bỏ sách xuống, ngẩng đầu nhìn. Lúc này tôi tinh tường nhận ra, anh ta cũng cứng người lại, giây tiếp theo, ngồi dậy, cuốn sách từ trên người trượt xuống.
Tần Mạc cũng không hỏi tôi câu kia, anh thậm chí cái gì cũng không hỏi. Anh cứ đứng đó, dáng người vốn cao lớn, trong làn gió lạnh lại càng thêm cô đơn, Tôi nghĩ tin nhắn anh gửi lúc chúng tôi mới chia tay, đừng để tôi gọi cho em không được. Thật là một lời tiên tri, giống như khi đó anh đã cảm giác được nhất định chúng tôi sẽ đánh mất nhau. Cho dù không đánh mất cũng sẽ lướt qua nhau, giống như giờ phút này, anh tìm được tôi, nhưng tâm tình của tôi đã khác trước nhiều lắm rồi.
Tồi từ ghế đứng lên để tránh ánh mắt quá chăm chú của anh, một con chuồn chuôn tre bỗng nhiên lướt trên mặt hồ, anh xoay người nhìn, bắt lấy đưa cho cô bé mặc áo bệnh nhân. Lọn tóc xoăn khõe xòa xuống, che đi mắt anh, rốt cuộc tôi có dũng khi thốt lên thành lời, tôi nói: “Tần Mặc…”
Vừa kêu xong tên đã bị anh ngắt lời, anh bước tới vài bước, mỉm cười nhìn tôi một cái: “Chuẩn bị luận văn học kỳ chưa?”
Tôi gật đầu.
Anh vẫn như mọi khi xoa đầu tôi, dịu dàng dặn: “Có thứ mang về cho em, buổi tối đúng giờ về lấy, không cho quá giờ.” Nói xong nhìn đồng hồ: “Thời gian còn sớm, anh có chút việc, em,” Ánh mắt anh bình tĩnh nhìn về phía Lâm Kiều, lại quay về nhìn tôi, “Mọi việc xong xuôi về nhà sớm một chút, Lãng Lãng muốn ăn lẩu, anh mua xong nguyên liệu, em còn phải về nhà chế biến.”
Khi Tần Mạc rời đi, tôi đứng một chỗ rất lâu, không thể nói ra lời.
Lâm Kiều đem sách nhặt lên, thấp giọng nói: “Anh lên trước.”
Tôi nói: “Được.”
Nhưng anh ta cũng không cất bước lên lầu, một lúc lâu sau, bình tĩnh nói: “Chỉ cần em thỉnh thoảng đến thăm anh, anh cũng rất vui rồi.” Tôi nhìn lá phong trên đỉnh đầu, tựa như những đợt sóng biển màu vàng, tôi nói: “Buổi tối hôm nay em sẽ nói rõ ràng với anh ấy.” Vai anh ta khẽ run rẩy, không nói gì. Thở dài.
Từ bệnh viện đi ra đã là tám giờ tối, trong lúc cơn đau của Lâm Kiều kéo đến, tôi ở ngay bên cạnh. Chính mắt nhìn thấy anh ta đau đớn cắn chặt răng, trán và cả người lấm tấm mồ hôi lạnh. Anh ta bảo tôi đi, nhưng tôi không đi, tôi vẫn cầm lấy tay anh ta, trên cổ tay nổi rõ gân xanh, đau đến xé ruột. Tôi không giúp gì được, chỉ có thể giúp anh ta lau mồ hôi. Anh ta tránh tay tôi, giọng đứt quãng: “Để anh một mình.”
Bác sỹ tiêm cho anh ta thuốc giảm đau, sau hồi lâu, anh ta chậm rãi đi vào giấc ngủ. Tôi nhìn sắc mặt yếu ớt tái nhợt, lần đầu tiên rõ ràng cảm nhận được, bóng ma cái chết lúc nào cũng chực ập xuống căn phòng tràn ngập ánh mặt trời này. Sinh mệnh anh ta đang từng phút trôi qua, có thể chống đỡ được đến mùa xuân sang năm không cũng rất khó nói, bởi tử thần lúc nào cũng đứng sau lưng.
Rời khỏi bệnh viên, lại đi thư viện mượn hai quyển sách nghiên cứu bệnh tâm lý dành cho y tá, tôi đi bộ về nhà, vừa đi vừa làm công tác ổn định tinh thần cho bản thân. Tôi nói, Nhan Tống, cô đã quyết định rồi, một khi đã quyết định không được phép hối hận. Cô yêu Tần Mạc không sâu, kết thúc đúng lúc đối với hai người đều tốt. Anh sẽ tìm được một cô gái rất tốt, tính tình nhu hòa,