
Tác giả: Cố Mạn
Ngày cập nhật: 04:25 22/12/2015
Lượt xem: 1341135
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1135 lượt.
Không được.”
“… Như vậy chờ bọn Tiểu Phượng cùng đi?”
“Hai người chúng ta thôi.”
Tôi cho rằng chỉ là ăn một bữa cơm, có lẽ cô ấy muốn giải thích chuyện gì với mình, không ngờ lúc ăn cô ấy cũng không nói gì, ăn xong còn kéo tôi đi siêu thị mua một túi bia, sau đó tới vườn cây trong trường học ngồi cho muỗi xơi.
Quả nhiên là sắp tốt nghiệp, mọi người ai nấy đều bắt đầu không bình thường?
“Có phải cậu nghĩ mình là người hai mặt phải không. Thích ở sau lưng cậu nói điều thị phi?”
“… Cậu suy nghĩ nhiều quá rồi.”
Có lẽ là cậu ấy uống nhiều quá rồi. Tôi quay sang bên cạnh đếm số lon bia, ba bốn lon không cái nào là của tôi. Những lời Tư Tịnh nói tiếp sau đó đã chứng minh phán đoán của tôi.
“Có lẽ cậu không biết bản thân cậu chính là trọng tâm câu chuyện. Rõ ràng cậu không phải người địa phương, lại không ở nội trú, thậm chí còn có bạn học trên đường nhìn thấy cậu ngồi trong một chiếc xe sang trọng. Sau đó mọi người mới biết từ một người người bạn học cấp ba của cậu, hóa ra nhà cậu lại nổi danh như vậy.”
“Còn có, cậu theo đuổi người ta bằng một cách rất cả vú lấp miệng em.”
Cả vú lấp miệng em?
Tôi không ngờ được rằng mình lại bị gán lên người bốn chữ này.
Thực ra tôi chỉ nhát gan mà thôi, bởi vì không quá can đảm cho nên, một khi đã nói ra, thì cũng phải cố gắng tạo thêm lòng tin cho mình, thoải mái theo đuổi, cho dù thất bại, bị cự tuyệt cũng vẫn tự nhủ phải vô tư.
“Sau này, mẹ của Trang Tự bị bệnh, cậu lại thoáng cái có thể cho mượn nhiều tiền như thế.” Tư Tịnh cười khổ, “Hi Quang, cậu biết không, lúc ấy mình cũng sợ hãi. Thấy cậu không cần hỏi bố mẹ mà tùy tiện đưa ra mấy vạn, lần đầu tiên tôi ý thức được giữa con người với con người có nhiều chênh lệch đến vậy. Hơn nữa, lúc chúng ta cùng tới ngân hàng rút tiền, hôm ấy người tới cũng rất đông, máy đánh số lại hỏng, trước quầy người xếp hàng dài. Vậy mà cậu vừa đi vào, quản lý liền ra chào đón. Có thể nhìn ra cậu trời sinh đã không như những người bình thường khác. Cậu chỉ cần nói mới quảy lý đại sảnh một câu là đã có thế đi sang phòng khách vip lấy tiền, hoàn toàn không cần xếp hàng. Mình chưa từng cảm thụ sâu sắc như vậy bao giờ, hóa ra có tiền cũng có thể không cần xếp hàng.”
Tôi cũng không chỉ nhớ mang máng, không nhớ quá chi tiết như thế. Tô lên tiếng giải thích: “Trang Tự không phải lúc ấy cần gấp ư? Quản lý đại sảnh hỏi khách hàng có nhu cầu gì cần dùng gấp cũng là chuyện thường mà. Hơn nữa, quầy đó vốn dĩ là quầy vip.”
“Đúng vậy, quầy vip, đương nhiên là như thế, cậu xem, thế giới này quả nhiên không có công bằng.”
(pó tay, thế nào mới là công bằng, nhà nhà người người có một lượng tài sản như nhau, không ai giàu,không không ai ngheo? Thế thì xã hội làm sao phát triển được? Thích như thời bao cấp chắc!)
Tôi rất muốn nói, trên đời ngày người tốt còn rất nhiều, hôm ấy cho dù tôi không có phiếu vip, chi cần nói với những người đang xếp hàng ở đó là tôi cần tiền để mang tới bệnh viện cho bệnh nhân làm phẫu thuật gấp, thì tôi tin chắc mọi người cũng sẽ nhường cho tôi lên lấy tiền trước.
Vì sao, các người bọn họ không chú ý tới kết quả mà chỉ để tâm tới những việc vụn vặt chẳng đáng kể này?
Tôi im lặng nhìn mặt đất, sau đó thình lình nảy ra câu hỏi: “Tư Tịnh, có phải cậu thích Trang Tự hay không?”
Tôi hỏi đột ngột như vậy, nhưng thực ra cũng đã hoài nghi từ lâu. Sự quan tâm của Tư Tịnh đối với chuyện giữa ba người chúng tôi đã vượt quá giới hạn, tôi không muốn nghĩ thế cũng không được. Tôi tưởng rằng Tư Tịnh sẽ không trả lời, cô ấy từ trước tới giờ đều có tài năng ngoại giao thiên phú, nhưng mà lần này cô ấy lại thẳng thắn.
“Đúng, mình thích cậu ấy. Một người con trai như vậy, vừa có tài lai vừa anh tuấn, có ai không thích? Nhưng gia đình anh ấy khó khăn như vậy, mẹ bệnh nặng, em trai còn nhỏ, mình phải cẩn trọng. Cậu nghĩ là tại sao Dung Dung vẫn theo đuổi Trang Tự chứ, cái chó má gì kiêu căng chứ, chờ ai lên tiếng trước chứ? Hừ. Nếu như Trang Tự không phải gánh vác trách nhiệm nặng nề như vậy, cậu nghĩ cậu ấy còn không lập tức bổ nhào tới ư? Hiện tại cô ấy muốn theo đuổi, nhưng mà… haizzz…”
(ồ, hóa ra các bạn mới là người khinh người nghèo, đố kỵ người giàu. Xảo trá, hai mang. Thật là không bằng con cún!)
Tôi há hốc mồm, ngây ngốc nhìn Tư Tịnh thao thao bất tuyệt: “Hơn nữa cho dù mình không ngại hoàn cảnh gia đình Trang Tự thì vẫn còn có Dung Dung ở trước cản trở,