
Tác giả: Cố Mạn
Ngày cập nhật: 04:25 22/12/2015
Lượt xem: 1341060
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1060 lượt.
ìn có chút ngốc nghếch, quên trước quên sau, mà trong lòng thực ra đã có dự định ổn cả. Cũng đúng thôi, ở cái trường đại học nổi tiếng cả nước này, đại đa số mọi người đều ôm ấp hoài bão của mình, chỉ có tôi là thuộc số ít lười biếng kia mà thôi.
Tôi nằm úp người một hồi, mở miệng nói: “Mình cũng đi.”
“Đi đâu? Hội thảo tuyển dụng?” Tiểu Phượng giật mình quay đầu.”Dưa Hấu, cậu bị kích động rồi à?”
Tôi mặc kệ cô ấy, trở mình một cái, nhìn trần nhà, trong đầu bỗng hiện ra dáng vẻ không đồng tình của Trang Tự ngày đó. Đúng, là tôi bị anh ấy kích động!
Nhưng mà, rất nhanh sau đó tôi đã phải hối hận.
Bởi vì tôi phát hiện viết sơ yếu lý lịch và thư xin việc so với luận văn không hề dễ hơn, đặc biệt là khi bạn không đủ yêu cầu!
Ngay hôm trước hội thảo tuyển dụng diễn ra, tôi cắn bút nửa ngày, cuối cùng cũng nhét được một trăm chữ vào năm trang giấy. Sau đó, tám giờ tôi tối chạy đi in, dán hồ sơ. Quán photo bên cạnh trường tối muốn chết, lần nào tới đấy cũng rất đông, đợi tới lúc tôi chuẩn bị xong xuôi thì đã bảy giờ tổi, may là gặp một dì dưới ký túc tôi liền chạy theo đi cùng.
Sáng sớm hôm sau, tôi vừa rời giường thì lại càng hối hận. Bởi vì hội thảo tuyển dụng ở cách trường tôi khá xa, tám giờ bắt đầu cho nên phải dậy từ sáu giờ.
Sáu giờ a!
Từ sau khi nói lời chia tay với trường cấp ba, đây là lần đầu tiên tôi rời khỏi giường lúc sáu giờ.
Tới trạm xe buýt, liền nhìn thấy mấy người đang đứng cùng Trang Tự thì ngay lập tức, level hối hận của tôi cao bằng đỉnh núi!
Sao không ai nói cho tôi biết Trang Tự cũng sẽ đi chứ! Không phải anh ấy đã tìm được công việc rồi ư?
Còn nữa, anh ấy thấy tôi đi liệu có cho rằng tôi là vì mấy lời anh ấy nói nên mới đi không? Ờ thì tuy rằng là thật, nhưng mà, nhưng mà…
Tôi phiền muộn leo lên trên xe buýt.
Cũng may là nỗi phiền muộn của tôi rất nhanh chóng bị cơn buồn ngủ choán lấy. Tôi giơ tay bám lên dây treo, nhịn không được bắt đầu ngáp.
!!!
Tôi mơ hồ cảm thấy dường như Trang Tự vừa liếc quan nhìn mình.
Tôi biết thật là mất hình tượng, thế nhưng tôi mặc kệ, dù sao thì tôi có là thục nữ anh ấy cũng không thích tôi.
Hơn một giờ sau, tôi có mặt ở hội tuyển dụng.
Lần đầu tiên tham gia, vừa vào tới đại sảnh tôi liền bị dọa sợ chết khiếp. Người, người, người, toàn bộ đều là người. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một nơi có mật độ người còn nhiều hơn cả trên xe buýt Nam Kinh.
Cùng lúc ấy, tôi cũng cảm thấy mấy lời của Trang Tự đúng là rất có lý, dựa vào quan hệ của bố mẹ để tìm việc, tôi thực sự là quá vô sỉ rồi!
Bởi vì, hiện tại tìm việc vô cùng khổ cực.
Hơn một giờ sau, tôi có mặt ở hội tuyển dụng.
Lần đầu tiên tham gia, vừa vào tới đại sảnh tôi liền bị dọa sợ chết khiếp. Người, người, người, toàn bộ đều là người. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một nơi có mật độ người còn nhiều hơn cả trên xe buýt Nam Kinh.
Cùng lúc ấy, tôi cũng cảm thấy mấy lời của Trang Tự đúng là rất có lý, dựa vào quan hệ của bố mẹ để tìm việc, tôi thực sự là quá vô sỉ rồi!
Bởi vì, hiện tại tìm việc vô cùng khổ cực.
Người người chen chúc nhau, vì mục đích không giống nhau cho nên thời gian dừng lại cũng dài ngắn khác nhau, cho nên mấy người chúng tôi chẳng mấy chốc đã đi lạc nhau. Đi vài bước, tôi liền phát hiện ra tôi thực sự không chịu được nữa rồi, khó thở, mệt mỏi. Còn chưa kể giữa hội trường rộng thênh thang có tới mấy vạn sinh viên sắp tốt nghiệp, hết người này tới người kia, mỗi một sạp một gian đều bị vây quanh chật kín mấy vòng, đừng nói là nộp hồ sơ vào, mà ngay cả nhìn xem tên công ty là gì cùng khó khăn.
Ra khỏi biển người đông nghịt ấy, tôi mệt muốn chết, nhanh chóng tìm bừa lấy một chỗ ngồi xuống điều chỉnh hô hấp.
Xưa nay, tôi chưa bao giờ tới hội thảo tuyển dụng, không ngờ là lại kinh khủng như thế. Tôi cầm tập hồ sơ lên phe phẩy, không khí mát mẻ, cảm giác như vừa mới sống sót trở lại.
Chừng hơn nửa tiếng sau, tôi mới thấy đám Tư Tịnh đi ra. Khoảng thời gian ấy tôi đã có thể dựa vào gốc cây mà đánh một giấc rồi.
“Dưa Hấu, sao cậu xong nhanh thế?”
Tôi giơ tập hồ sơ trong tay lên: “Mình mới nộp một bộ.”
Tiểu Phượng lườm tôi: “Vậy cậu tới đây làm cái gì?”
Tôi đang định trả lời thì tập hồ sơ trong tay bị ai đó giật lấy. Tôi giật mình, ngẩng đầu lên liền bắt gặp Trang Tự.
Anh ấy lướt qua tôi: “Chỗ hồ sơ này giờ tính sao? Vứt hết đi à?”
“A…” Tôi còn chưa nghĩ tới. Chắc là cứ để một chỗ,