
Tác giả: Real Vân Thượng
Ngày cập nhật: 03:40 22/12/2015
Lượt xem: 1341007
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1007 lượt.
ất ăn ý, Tư Ngôn vội vàng đến tìm Tư Thiều, kéo lấy bà hỏi: “Kỳ Dục không sao chứ?”.
Tư Thiều lắc lắc đầu: “Có lẽ là gẫy xương, mẹ cũng không rõ lắm”.
“Con muốn đến bệnh viện xem thế nào.” Tư Ngôn chau mày, khẩn nài: “Mẹ có biết được đưa đi bệnh viện nào không?”.
“Cả đám người lập tức vây quanh lấy anh ta, mẹ nào biết được anh ta được đưa đi đâu, người đại diện của ta cũng đi cùng rồi, con nên gọi điện thoại hỏi xem.” Tư Thiều vừa dứt lời thấy Tư Ngôn đã lôi điện thoại ra, lại nói thêm: “Đúng rồi, vừa rồi Cảnh Dao cũng đi cùng”.
Nghe thấy vậy, Tư Ngôn nhíu chặt đầu mày, vội vàng gọi điện thoại cho Trình Hải An, nghe thấy tin tức Kỳ Dục vẫn đang phải làm phẫu thuật, tim cô lại nhảy lên, hỏi tên bệnh viện rồi mới tắt máy.
Tư Thiều nhìn vẻ mặt sốt ruột lo âu muốn chạy qua đó ngay của cô liền chau mày, kéo cô lại: “Ngôn Ngôn, con đối với anh ta…”. Tư Ngôn nước mắt đã lưng tròng, cô không muốn khóc, nhưng không kìm nén được, nghẹn ngào nói: “Con không biết, bây giờ con chỉ muốn nhìn thấy anh ấy, mẹ có thể hiểu không? Con chỉ muốn nhìn thấy anh ấy, con muốn nhìn thấy anh ấy bình an vô sự, sớm biết con nên đến, như vậy con…”.
Tư Thiều thở dài, Tư Ngôn hóa ra đã trưởng thành thật rồi, bà vỗ vỗ vào tay Tư Ngôn: “Được rồi, đừng nói nữa, mau đi đi”.
Chính vì thích anh nên mới lo lắng cho anh
Khi Tư Ngôn đến đúng lúc gặp Trình Hải An từ trong bệnh viện đi ra muốn về khách sạn lấy quần áo cho Kỳ Dục, cô vội vàng giữ lại: “Trình đại ca, Kỳ Dục sao rồi? Anh ấy không sao chứ?”.
“Không có gì đáng lo ngại, có điều phải nghỉ ngơi một thời gian, anh ấy ở trong phòng bệnh, cô vào thăm anh ấy đi.”
Tư Ngôn gật đầu, chạy vào trong, thấy thang máy vẫn ở tầng trên cùng, không do dự leo thang bộ, đến được tầng 4bốn cô đã thở hồng hộc, cô điều chỉnh lại hơi thở của mình rồi mới đi về phía phòng bệnh của Kỳ Dục.
Cửa phòng bệnh khép hờ, Tư Ngôn dừng lại trước cửa, đang định đẩy cửa bước vào thì nghe thấy bên trong truyền ra giọng nữ quen thuộc: “Kỳ Dục, anh muốn uống nước không?”.
Là Cảnh Dao! Tư Ngôn lúc này mới nhớ lại lời Tư Thiều nói lúc nãy, Cảnh Dao cũng cùng đến bệnh viện, nào ngờ cô ta vẫn chưa đi.
Tư Ngôn nói ra như vậy liền nắm được bản mạng của Cảnh Dao, cô bước chân vào làng giải trí không dễ dàng gì mới có được thành quả ngày hôm nay, nếu vì một người đàn ông mà mất đi tất cả, dù thế nào cô sẽ cũng không cam tâm. Cảnh Dao cắn răng, buông hai tay đang nắm chặt gấu áo, hít một hơi sâu: “Tôi về trước, cô chăm sóc anh ấy cẩn thận”.
Tư Ngôn cười: “Cô không cần phải nói, tôi sẽ chăm sóc thật tốt”.
Cảnh Dao đeo kính râm lên, nhìn quanh một lượt, cuối cùng không cam tâm rời đi, Tư Ngôn cười híp mắt đóng cửa quay lại bên giường bệnh, mắt nhìn chiếc cốc thủy uỷ tinh đặt bên cạnh: “Mỹ nữ hầu hạ anh cũng không cần, chà chà…”.
“Cô hy vọng cô ta ở lại?” Kỳ Dục ngước mắt, trong mắt hiển hiện nụ cười trêu tức.
Nhưng nụ cười nhanh chóng mất đi, nhanh đến mức Tư Ngôn cho rằng mình nhìn nhầm, cô bĩu bĩu môi: “Đương nhiên là không hy vọng! Nhưng anh thực sự không thích cô ta?”.
“Cô hy vọng tôi thích cô ta?” Anh hỏi ngược lại Tư Ngôn.
Tư Ngôn thất vọng ngồi xuống chiếc ghế đặt bên cạnh giường, liếc anh một cái: “Biết rõ còn hỏi!”. Thấy anh không nói gì, cô lại thêm một câu: “Thực sự là không muốn uống nước?”.
“Ồ, muốn.” Kỳ Dục thản nhiên nói.
Tư Ngôn đứng dậy cầm lấy cốc thủy tinh, đặt vào tay Kỳ Dục, thấy anh khẽ mở hai làn môi, ngậm lấy miệng cốc thủy tinh, nước từ từ chảy vào trong miệng anh, yết hầu anh chuyển động, khiến Tư Ngôn cũng nuốt nước miếng, mĩ nam kế này lại khiến cô mắc bệnh háo sắc rồi!
Để che giấu sự thất thố vừa rồi của mình, Tư Ngôn vội vàng hỏi: “Bác sĩ có nói anh khi nào sẽ khỏi không?”.
“Muốn khỏi hẳn phải vài tháng.” Kỳ Dục uống xong nước, trả lại cốc cho Tư Ngôn.
“Vài tháng? Vậy bộ phim Trượng kiếm làm thế nào? Phải kéo dài thời gian sao?”
“Tôi bảo Trình Hải An nói với đạo diễn quay cảnh của những người khác trước, những cảnh của anh tôi thì xếp cuối cùng, đợi tháo bột liền quay về.” Kỳ Dục thản nhiên nói, dường như không phải đó việc của mình.
“Cái gì?” Tư Ngôn kinh ngạc. “Không được không được, anh nhất định phải đợi sau khi khỏi hẳn mới có thể đi quay phim được, nếu lại phát sinh việc ngoài ý muốn thì làm thế nào?” Nói rồi, viền mắt cô lại ướt, “Anh không biết em vô cùng lo lắng…”. Câu cuối cùng cô hạ thật thấp giọng, giống như là lẩm bẩm một mình.
Trong phòng bệnh yên tĩnh như tờ, Kỳ Dục làm sao có thể không nghe thấy, bên môi anh hiện lên nụ cười mờ ảo, nhưng lại bị đè nén nên khóe môi cong lên, bình tĩnh nói: “Cô rất lo lắng cho tôi? Vì sao?”.
Tư Ngôn cắn môi, dưới bờ môi thậm chí hằn rõ dấu răng, cô cảm thấy bản thân sống quá yếu hèn, yêu chính là yêu, có gì phải giấu giấu giếm giếm, chính vì yêu cho nên mới lo lắng, đây không phải là đáp án sao? Vì sao cô nhất định phải sợ hãi rụt rè không dám nói với Kỳ Dục chứ?
Nghĩ như vậy, Tư Ngôn cũng không do dự t