Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nếu Anh Chưa Lấy Vợ, Em Chưa Lấy Chồng

Nếu Anh Chưa Lấy Vợ, Em Chưa Lấy Chồng

Tác giả: Real Vân Thượng

Ngày cập nhật: 03:40 22/12/2015

Lượt xem: 134955

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/955 lượt.

. Hai chân cô mềm nhũn, khiến cô vấp ngã mấy lần khi cố chạy ra khỏi phòng tắm. Đến khi ngồi thở hổn hển trên sô pha, cô vẫn có cảm giác khắp nơi đều có đặt máy quay, toàn thân cô run lẩy bẩy. Cô lần tìm chiếc điện thoại trong túi áo khoác, trong vô thức cô bấm máy gọi cho Kỳ Dục.
Nhưng điện thoại không liên lạc được, cô vội vã bấm nút tắt. Không được, cô cắn chặt môi, nếu lúc này liên lạc với anh, thì sự việc sẽ càng tiến triển theo chiều hướng mà cô không mong muốn.
Đấu tranh một hồi, Tư Ngôn bỗng nhớ tới Kỷ Huyên ở phòng đối diện, cô run rẩy bấm điện thoại gọi cho anh ta, lúc nghe được giọng đối phương thì cô đã khóc lên thành tiếng: “Kỷ Huyên…”.






Tôi cũng nhìn thấy thứ như cô đã thấy.
Kỷ Huyên nhanh chóng chạy sang phòng Tư Ngôn, anh ta đờ người ra khi nhìn thấy Tư Ngôn đang run bắn, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm, hơi thở có chút thất thường, nhưng lập tức anh ta lấy lại trạng thái bình thường. Kỷ Huyên đi vào trong phòng tắm, rồi vào phòng ngủ, phòng khách, tất cả mọi chỗ anh ta đều kiểm tra một lượt, rồi ngồi xuống bên cạnh Tư Ngôn: “Chắc là chỉ có trong phòng tắm thôi.”.
Mặt Tư Ngôn trở nên trắng bệch, cô nhớ ra có thể chiếc máy quay đã quay lại được thời điểm cô không có mảnh vải che thân trên người. Chắc chắn có kẻ cố tình lên kế hoạch, nhưng kẻ đó rốt cuộc có mục đích gì? Cô tự thấy mình chưa từng đắc tội với ai.
Kỷ Huyên không biết phải an ủi cô thế nào, đành lấy chiếc áo khoác mà cô vắt bên cạnh giúp cô khoác lên người, rồi nói: “Chắc chắn sẽ tra ra được hắn là ai thôi, trước mắt tạm thời cô đừng lo lắng gì cả.”.
Tư Ngôn muốn nói gì đó, nhưng nước mắt lập tức trào ra: “Tôi phải làm gì đây…”.
“Đêm nay cô ngủ bên phòng tôi đi.” Kỷ Huyên sợ cô hiểu lầm, bèn nói thêm một câu: “Tôi ngủ ở sô pha, còn giường thì dành cho cô.”.
Đôi mắt anh căng ra nhìn chằm chằm vào cô, mong muốn nhìn thấy chút do dự trong đôi mắt đối phương, nhưng thời gian càng để lâu, ánh mắt cô càng thêm kiên định. Anh choáng váng, điều này thật không thể tin nổi, nhưng anh không thể mặc kệ việc cô và Kỷ Huyên ở bên nhau, đặc biệt lại trong tình thế cô ăn mặc tiết kiệm thế này. “Dù thế nào đi nữa, thì hãy đi theo anh.” Kỳ Dục rít răng nói, anh nắm lấy tay cô định kéo cô đi.
Thực sự Tư Ngôn không muốn ở cạnh anh lúc này, bởi cô sợ bản thân mình không kìm nén nổi mà ôm lấy anh khóc nức nở, để rồi sau đó nói hết ra tất cả những nỗi tủi hơn và chua xót vẫn chất chứa trong lòng. Cô nghiêng đầu cầu xin sự trợ giúp từ phía Kỷ Huyên, hy vọng anh ta giải cứu cho cô.
Kỷ Huyên không hiểu rõ suy nghĩ của Tư Ngôn, anh ta do dự trong giây lát, cuối cùng không bỏ qua được ánh mắt đáng thương của cô, Kỷ Huyên bước rộng lên phía trước, nắm lấy cánh tay kia của Tư Ngôn. Hai người đàn ông đối diện với nhau, Tư Ngôn bị kẹp ở giữa hai người đàn ông ấy.
Kỷ Huyên rướn mày, mỉm cười nhìn Kỳ Dục: “Hình như cô ấy không muốn đi cùng anh.”.
Sự phẫn nộ trong Kỳ Dục trào dâng: “Tôi cũng sẽ không để cô ấy đi với anh đâu.”.
“Ok, sao cũng được.” Kỷ Huyên cười, dgiẩu môi hướng về phía Tư Ngôn:, “Vậy anh hỏi cô ấy, xem cô ấy có chịu đi với anh không. Nếu cô ấy nói chịu, thì tôi cũng chẳng cản.”. Bất giác Kỷ Huyên như thấy mình trở thành một công cụ, có điều, anh ta cam tâm tình nguyện làm công cụ này, còn gì sảng khoái hơn khi nhìn thấy dáng vẻ tức tối của Kỳ Dục.
Tư Ngôn cúi đầu, cô hít một hơi thật sâu rồi ngước lên, cô nhìn thẳng vào Kỳ Dục: “Anh buông tay ra, em không đi với anh đâu. Em muốn ở cùng Kỷ Huyên.”.
“Em muốn ở bên cạnh hắn?” Kỳ Dục nghiến răng gằn từng chữ, anh trực tiếp bỏ qua một chữ ở giữa.
Tư Ngôn mím chặt môi, không dám nhìn vào ánh mắt lạnh đến thấu xương của anh, cô chỉ gật mạnh đầu.
Kỳ Dục bỗng nhiên cười, anh buông thõng tay cô ra, chưa bao giờ anh cười như vậy, nụ cười bất lực và đau khổ: “Được được được…”.
Anh nói liên tiếp ba chữ “được”, rồi thu lại nụ cười,. “Tôi hiểu rồi, Tư Ngôn, cô thật ác thật.”
Nói xong, không nhìn cô thêm một lần nào nữa, anh quay người bước đi.
Trên hành lang vắng lặng, tiếng bước chân bỏ đi của anh nhỏ nhỏ phát ra từ tấm thảm lót sàn.
Tư Ngôn có cảm giác như ai đó vừa moi sống tim gan cô, ngay cả cơ hội cất lên tiếng kêu đau đớn cũng không có. Cô há hốc miệng, tay cô đưa lên như muốn gọi anh lại, nhưng giọng nói lại ứ lại nơi cổ họng. Cô nấc nghẹn không thốt thành tiếng, chỉ còn lại hai hàng lệ dài từ từ lăn xuống má.
Kỷ Huyên bước đến gần cô, đưa tay nắm lấy tay cô, cái nắm thật chặt, dường như anh muốn truyền chút ấm áp sang bàn tay đang lạnh giá của cô.
Tư Ngôn muốn quay đầu cười với Kỷ Huyên, nhưng cô không sao cười nổi, ngay cả những cái co giật nơi khóe miệng cũng trở nên thật khó khăn.
Kỷ Huyên giơ cánh tay còn lại lên, vừa cười vừa gõ nhẹ vào trán cô: “Không cười được thì đừng cười nữa, thấy lạnh lắm phải không? Vào phòng đi!”. Nói rồi anh ta giúp cô khoác lại chiếc áo, rồi dẫn cô vào trong phòng của mình.
Trước khi bước vào trong, Tư Ngôn không nén


Snack's 1967