
Tác giả: Mai Tử Hoàng Thì Vũ
Ngày cập nhật: 04:22 22/12/2015
Lượt xem: 134852
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/852 lượt.
ượng, vừa lấy muỗng múc đồ ăn ra ngoài, vừa chăm chú nghe Hình Lợi Phong nói: “Năm nay công ty có mấy hạng mục lớn ở Thẩm Quyến, bên Thượng Hải cũng có một cái, nghe ý giám đốc Vu nói thì rất có thể anh sẽ được điều đi, nhưng cũng có thể không, vì dù gì bên này cũng có hạng mục, tất cả đều phải qua tay anh hết.” Ngoài mặt thì được thăng chức, nhưng thực ra là bị giáng chức, một khi quyết định thuyên chuyển được đưa ra, người trong công ty đều ngầm hiểu điều đó.
Anh ta đang hành động sao? Quả là vô liêm sỉ không gì sánh được! Qua làn hơi nước lờ mờ bốc lên từ nồi lẩu, Tử Mặc quan sát Hình Lợi Phong, cảm thấy lúc đang nói chuyện anh lộ ra vẻ thất vọng, hẳn là mọi chuyện không như ý muốn. Đột nhiên cô cảm thấy mình thật hèn hạ, vì để quên người kia mà bắt đầu một cuộc tình mới, nhưng rồi cũng chẳng thật lòng trong cuộc tình này, chẳng gửi gắm chút tâm tư nào. Mà chính vì dính dáng đến mình cho nên Hình Lợi Phong mới… Có chuyên môn về xây dựng, dựa vào điều kiện của anh, bản lĩnh của anh, đi đâu cũng chẳng cần phải lo vấn đề công việc, nhưng công việc, thù lao và phát huy tài năng không phải bao giờ cũng đi kèm với nhau. Nếu vì cô mà đắc tội với Giang Tu Nhân, như vậy bao nhiêu công sức của anh đổ ra ở công ty này suốt mấy năm qua chẳng phải đều bị uổng phí sao, mà thậm chí còn hơn thế nữa? Suy cho cùng thì đó là cả một vấn đề lớn. “Anh ta nguyện ý là một chuyện, còn em đành lòng nhìn anh ta vì mình mà từ bỏ mọi thứ lại là chuyện khác!” Lời Giang Tu Nhân lạnh lùng văng vẳng bên tai. Không khí trong nhà hàng rất ấm áp, lại thêm nồi lẩu nóng hôi hổi bên cạnh, nhưng trong lòng cô đảo điên quay cuồng, tay chân lạnh ngắt. Đột nhiên cô hiểu ra, Giang Tu Nhân tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha, chỉ đến khi nào chính miệng anh ta nói không muốn tiếp tục nữa, trò chơi này mới chính thức hạ màn!
Về đến nhà, Tử Mặc ôm một chiếc gối, co mình lại trên ghế sa lon. Giờ phút này cô cảm thấy lạnh và mệt mỏi vô cùng, giống như một người đang chìm dần trong biển, vắt kiệt chút sức lực cuối cùng để vùng vẫy ngoi lên mong tìm một đường sống, nhưng chỉ thấy trước mắt mênh mông bốn bề đều là sóng biển thét gào, chẳng biết đâu là bờ. Điều hòa trong phòng ngủ đã được chỉnh đến mức cao nhất, nhưng cô vẫn thấy lạnh run. Trước giờ cô vẫn hay sợ lạnh, chỉ cần gió Bắc vừa thổi là cả người đã kín mít từ đầu đến chân. Mùa đông, tay chân bao giờ cũng cóng lại, đó là chuyện thường, nhưng cái lạnh bây giờ thì khác, đó là cái lạnh lan ra từ tận đáy lòng, từng đợt từng đợt, cứ bám lấy cô mãi chẳng dứt.
Trong nhà tối om om, lại vô cùng yên tĩnh. Qua cửa sổ, có thể thấy ánh đèn từ nhà đối diện, màu da cam ấm áp như lửa than trong lò sưởi thời xưa, một màu sắc bình thường thôi, nhưng lại có thể sưởi ấm con người ta. Thứ ánh sáng ấy cũng giống ánh sáng từ chiếc đèn chùm trong phòng khách nhà cũ của cô. Thò tay vào túi xách lấy điện thoại, bấm nút mở khóa, ngón tay cô chầm chậm nhấn một hàng số, những con số quen thuộc. Tuy đã xóa hết trong điện thoại, nhưng chúng vẫn như in trong đầu. Đây là số riêng của anh, trừ một số ít người ra, không có mấy ai được biết. Có lẽ do bị cóng tay mà phải mất một hồi lâu cô mới bấm xong toàn bộ dãy số. Tử Mặc đăm đăm nhìn chúng, chỉ cần một cái ấn phím thôi, mọi chuyện sẽ thay đổi hoàn toàn. Hít sâu mấy hơi, nhắm mắt lại, rồi cô mới có can đảm nhấn xuống. Điện thoại được kết nối, tiếng nhạc chờ vang lên, bản nhạc mà anh và cô cùng cài ngày trước, rất nhẹ nhàng sâu lắng, nhưng giờ đây nghe cô chẳng thấy êm tai chút nào.
Cô hoang mang, đường đi ở phương nào đây? Trước giờ vẫn luôn né tránh là vì không muốn thừa nhận thực tâm của mình, bởi cô biết sẽ không có kết quả, không có tương lai, chỉ có thể chuốc lấy đau khổ, nhưng bây giờ cô đã yêu thật rồi. Đất trời bao la, biển người rộng lớn, nhưng với cô giờ đây chỉ có mỗi mình người ấy mà thôi!
“Ai có thể đoán trước được ngày mai hả em? Biết đâu sau này Trung Quốc tổ chức tổng tuyển cử, em lại được bầu làm chủ tịch nước thì sao? Nhưng nếu em không thử, không cố gắng, thì thua là cái chắc!”
Cô về đến nhà trong trạng thái hoang mang. Căn nhà tối đen như mực, cô đẩy cửa bước vào, chẳng buồn bật điện, đi lững thững lên lầu. Anh không có nhà, cũng tốt, cô có thể yên ổn mà ngẫm nghĩ.
Sau đó cô ngủ thiếp đi lúc nào không hay, khi tỉnh lại thấy trời đã sáng. Quay người lại thấy anh đang nằm bên cạnh, chợt thấy lòng ấm áp. Lời nói của Hình Lợi Phong cứ quay cuồng trong tâm trí: “Em đừng nghĩ là mình không thể, bởi ai cũng là cô bé lọ lem trong lòng hoàng tử của mình.” Cô không dám chắc. Cô không hiểu rõ con người Giang Tu Nhân. Trước giờ cô vẫn nghĩ đây là một cuộc chiến giữa hai người, cứ dây dưa mãi chẳng qua chỉ để định rõ anh thắng, cô thua mà thôi. Xưa nay trong cuộc chiến giữa hai phái, có mấy khi phần thắng thuộc về bên nữ chứ? Một nhà văn nào đó đã từng nói, đàn ông thiện chiến hơn đàn bà, từ nhỏ họ đã dựng nên được những mô hình máy bay chiến đấu, nên phái yếu chẳng bao giờ có thể thắng nổi. Cô luôn nghĩ, nếu mình cũng giống như những người phụ nữ trư