
Tác giả: Mai Tử Hoàng Thì Vũ
Ngày cập nhật: 04:22 22/12/2015
Lượt xem: 134776
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/776 lượt.
anh, nhưng tha thứ rồi thì sao? Sẽ lại tái phạm mà thôi!
Thật ra cô không gạt Hình Lợi Phong khi nói mình ích kỷ. Cô yêu Giang Tu Nhân, nhưng tuyệt đối sẽ không cho anh biết, bởi cô không chấp nhận chia sẻ người mình yêu với người khác. Trước đây chưa yêu thì có thể, nhưng bây giờ thì khác. Nếu muốn đến với nhau thì anh phải thuộc về cô một cách trọn vẹn, nhưng chuyện đó là không thể, cho nên cô tuyệt đối không muốn cho anh biết.
Sáng Chủ nhật, dậy thật sớm, đánh răng rửa mặt xong, Tử Mặc gọi điện cho Hình Lợi Phong. Bị lôi dậy từ trong giấc mộng, anh bắt máy với giọng ngái ngủ: “Alô.” Cô bật cười, nói: “Heo lười, mau rời giường đi!” Lúc này anh mới tỉnh hơn một chút, đánh một cái ngáp: “Sao sớm vậy? Hôm nay là Chủ nhật, không phải đi làm mà!”
Đồng hồ vừa điểm chín giờ, mặt trời mới ló ra từ những đám mây, ánh sáng rất nhạt nhòa, chẳng có chút ấm áp. Trong những ngày đông gió rét thét gào, giờ này quả thực còn sớm, nhưng kệ, giờ đã là bạn gái của người ta rồi, phải có đặc quyền chứ! “Anh dậy đi! Trưa nay mình đi ăn McDonald’s nhé!” Trước đây, mỗi lần đi làm, thấy những đôi trai gái tíu tít kéo nhau đi ăn, cô thấy rất ngưỡng mộ, muốn sau này khi yêu cũng được nắm tay người mình yêu chẳng chút ngại ngần mà đi ăn. Tuổi thanh xuân có thể rộn tiếng cười vui, có thể đẫm lệ rơi, nhưng tuyệt đối không thể để vuột mất!
Đầu dây bên kia, Hình Lợi Phong bật cười. Qua điện thoại, giọng anh trầm khàn đầy quyến rũ, có một lúc nào đó, nghe mà cô cứ ngỡ đó là giọng của người ấy thuở nào: “Là chuyện này à? Chuyện nhỏ! Bạn gái nói thì dĩ nhiên phải nghe lời rồi!” Cô cười: “Đương nhiên!” Có bạn trai quả là tốt! Anh lại ngáp thêm một cái nữa: “Được rồi. Em ăn tạm chút gì đó trước nhé! Một giờ nữa anh qua đón!”
Nụ cười vẫn nở trên môi, anh ung dung nhìn cô: “Ví dụ như, cái người được gọi là bạn trai của em có thể vì em mà từ bỏ những gì? Công việc? Hay tiền đồ tươi sáng? Hay những thứ khác nữa?” Thật chẳng ngờ những lời uy hiếp này lại có thể phát ra từ miệng anh một cách dễ dàng đến vậy! Không ngờ anh lại là người hèn hạ đến thế! “Bốp” một tiếng, bàn tay cô đã để lại dấu trên mặt anh: “Anh là đồ hèn hạ, là đồ…” Không còn từ nào có thể hình dung nổi nữa!
Anh không tránh, chỉ cười, một nụ cười thê lương. Cả đời này chưa bao giờ tức giận đến mức độ này, nhìn dấu tay đỏ in trên má anh, cơn giận trong cô vẫn chẳng thể nào nguôi. Không hiểu sao nụ cười ấy của anh lại như một mũi kim, đâm vào mắt cô nhói buốt. Nắm chặt tay lại, Tử Mặc lãnh đạm nói: “Anh muốn gì?”
Anh xoa xoa má, khóe miệng nhếch một nụ cười khổ, nhìn thẳng vào cô: “Em nói anh muốn gì nào?” Cô ngước lên nhìn thẳng vào anh, cả người như sắp bốc hỏa, nắm đấm xiết chặt đến mức cảm giác móng tay đâm vào da thịt đau nhói. Kiềm chế lại thôi thúc muốn đánh anh lần nữa, cô nói dứt khoát: “Không gì cả! Anh đừng nằm mơ nữa!” Anh thong thả bước tới: “Vậy hãy xem anh ta có thể vì em đến mức nào!” Cô nhướng mày, nhìn anh đầy giễu cợt: “Nếu anh ấy nguyện ý thì sao?” Anh dừng lại trước mặt cô: “Anh ta nguyện ý là một chuyện, còn em nguyện ý nhìn anh ta vì mình mà từ bỏ mọi thứ lại là chuyện khác!”
Có quyền có thế quả nhiên là tốt, giờ thì Hình Lợi Phong là thịt là cá, anh ta là dao là thớt rồi! Cô hít sâu một hơi, lạnh lùng nhìn anh. Lần đầu tiên thấy buồn nôn, sao mình có thể dính dấp đến một con người như vậy hơn hai năm cơ chứ? Dạ dày Tử Mặc như đảo lộn, thiếu chút nữa là nôn ra ngay tại chỗ. Quay đầu, không còn muốn thấy anh thêm một lần nào nữa, cô chỉ vào thang máy, hét lên: “Anh cút đi cho tôi!” Anh chẳng xê xích nửa phân, vẫn đứng bên cạnh cô, rất gần, gần đến nỗi có thể ngửi được thứ mùi trên người anh, thứ mùi quen thuộc đến tê thắt từng sợi thần kinh. Không gian yên lặng đến nỗi có thể nghe thấy nhịp tim anh đập, cũng chẳng bình ổn hơn cô là bao.
“Cạch” một tiếng, có nhà nào đó mở cửa sổ hét lên: “Đã trễ thế này rồi còn hò hét cái gì? Các người ngày mai không đi làm nhưng người khác thì còn phải đi! Có ý thức công cộng một chút có được không?” Cô hoảng hốt bừng tỉnh như từ trong giấc mộng. Trước đây, họ cũng đã từng cãi nhau ở chính chỗ này, nơi đây như trở thành chứng nhân cho những vụ giận dỗi của hai người. Làm lành xong, lại sóng yên biển lặng, được một thời gian rồi lại đau khổ triền miên. Nhưng cho đến hôm nay mọi chuyện đã đi tới bước đường cùng, không còn có thể vãn hồi được nữa. Một nhà văn nào đã từng nói: trên mặt đất vốn làm gì có đường, người ta đi mãi thì thành đường. Nhưng khi nói câu ấy có một điều ông không nghĩ đến – bây giờ tất cả mọi nơi đều đã có người đi qua, quá nhiều đường chẳng khác gì không có, bởi đi mãi người ta cũng không thể đến nơi mình muốn, bởi đường là vô tận.
Đã không biết bao nhiêu lần cô mường tượng lại đêm hôm ấy, cố đoán ý tứ trong lời anh là thật hay chỉ là dọa. Thi thoảng trong những cuộc điện thoại với Hình Lợi Phong, cô nói gần nói xa, muốn thăm dò xem anh có động tĩnh gì không, nhưng rốt cuộc không đánh hơi được điều gì.
Cầm chén trà trong tay, nhìn hơi nước bốc lên, cô trầm ngâm ngồi ngẫm nghĩ