
Tác giả: Mai Tử Hoàng Thì Vũ
Ngày cập nhật: 04:22 22/12/2015
Lượt xem: 134860
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/860 lượt.
lời anh nói. Huơ qua huơ lại bàn tay trước mặt nhưng thấy cô chẳng mảy may phản ứng, Trầm Tiểu Giai mới lay lay: “Sao thế? Sao mới ba giờ chiều mà chị đã ngồi ngẩn ra thế này rồi?” Bị làm cho giật mình khiến nước trà sánh ra ngoài, cô giả bộ nổi giận quát: “Em làm cái gì thế hả?” Trầm Tiểu Giai vẫn dai dẳng: “Bây giờ vẫn chưa tới ngày xuân đâu bà chị ạ, xin chị đó, đừng vậy nữa!” Dám nói móc mình đang tơ xuân à! Cô chộp lấy một mớ giấy tờ ném tới: “Da em ngứa lắm phải không?” Trầm Tiểu Giai cười ha ha chụp lấy, để lại trên bàn: “Vậy nói cho em nghe chị đang nghĩ gì đi, em sẽ không quấy chị nữa.” Cô bật cười liếc Trầm Tiểu Giai: “Đang nghĩ làm cách nào để lột da em đấy!” Cô nàng trêu lại: “Đồ lòng lang dạ sói, có lột da em cũng chả đủ cho chị ăn một ngày, sao lòng dạ chị lại đen tối như vậy chứ! Lúc chị ngã bệnh, em hao mòn cả thể xác lẫn tinh thần đi chăm sóc chị đó nha” Tử Mặc cười đầu hàng: “Phải, phải, phải, chị lòng lang dạ sói, được chưa!” Lúc này Trầm Tiểu Giai mới chịu buông tha: “Thôi bỏ đi, coi như chị thành tâm nhận lỗi.” Cô vừa mới uống xong một ngụm nước, cô bạn đồng nghiệp đã lại xán tới: “Tối nay đi mua sắm với em nhé!” Cũng đã lâu rồi cô không đi dạo phố. Hình Lợi Phong gần đây bận ngập đầu, hai tuần nay không gặp, cô cũng chẳng thấy buồn, gặp cũng được mà không gặp cũng chẳng sao. Anh bận, cô cũng vui vẻ với những tháng ngày một mình. Ngẫm thực mà nói, cũng cảm thấy mang tiếng là bạn gái của người ta mà chẳng xứng chút nào. Lúc còn bên Giang Tu Nhân, cô lại nhớ nhung nhiều hơn. Có lẽ cũng vì quen với việc anh thường xuyên ở bên cô nên vậy… Tự trách mình rảnh rỗi quá lại đâm ra suy nghĩ lung tung, cô gật đầu với Trầm Tiểu Giai: “Ok!” Dạo một vòng quanh trung tâm mua sắm Thời Đại nhưng rốt cuộc cô cũng có tâm tình mua đồ, chỉ có Trầm Tiểu Giai là thu hoạch rất khá khẩm, mới vài giờ trên tay đã đầy chiến lợi phẩm. Sắp hết năm, đây là lúc người ta ủy lạo chính mình.
Ngồi trên taxi, nghĩ hai ngày nay không gọi cho Hình Lợi Phong, cô đánh điện qua. Chuông reo một hồi lâu mới có người nhấc máy, anh hạ thấp giọng nói: “Tử Mặc, có chuyện gì vậy?” “Không có gì, anh còn đang bận việc à?” Cô liếc nhìn đồng hồ, đã hơn chín giờ rồi. Hình Lợi Phong ừ một tiếng: “Anh còn chưa ăn tối nữa.” Cô cười: “Sao lại làm đến mức bán mạng như vậy? Để em mua cơm đến cho anh.” Dù sao cũng tiện đường đi ngang qua đó, vả lại anh luôn luôn tỏ ra là một người bạn trai tận tâm, giờ cũng đến lúc người làm bạn gái này thể hiện rồi. Hình Lợi Phong chỉ đáp ngắn gọn, có lẽ anh đang rất bận: “Em đến tầng mười lăm chờ anh”. Ghé qua một nhà hàng Đài Loan mua cơm rồi cô đến công ty anh, báo tên với bảo vệ ở cửa rồi đáp thang máy lên. Đại sảnh vẫn sáng trưng, cô ngồi xuống một chiếc ghế đợi. Từ phòng phía cuối hành lang vẳng đến tiếng thảo luận xì xầm, có lẽ cuộc họp này còn kéo dài một lúc nữa. Đợi thần cả người một hồi lâu, cô mới nghe tiếng cửa phòng mở ra, tiếng người nghe to dần. Rồi Hình Lợi Phong chạy tới, sượng sùng gãi đầu cười: “Em chờ lâu không?” Cô lắc đầu: “Không, em mới đến được một lát thôi.” Sờ thấy hộp cơm đã nguội ngắt, Tử Mặc cười: “Anh về được chưa? Chúng ta đi ăn thịt dê đi, bên ngoài lạnh lắm!” Vừa quay đầu, thấy người kia, nụ cười của cô cứng lại ở khóe môi.
Một nháy mắt ngắn ngủi sau, cô quay đầu nhìn Hình Lợi Phong: “Chúng ta đi thôi!” Anh gật đầu đáp: “Em chờ một chút, anh đi sắp xếp sơ qua tài liệu của cuộc họp hồi nãy rồi ra liền!” Cô cũng gật đầu cười, dõi mắt nhìn Hình Lợi Phong vào thang máy, cảm giác được sức ép đến nghẹt thở dần dần biến mất, cuối cùng nhịp tim cô mới từ từ bình ổn trở lại. Nhìn hộp cơm nguội ngắt đặt trên trà kỷ, cô đem ra ngoài bỏ. Ra khỏi cửa, thấy Giang Tu Nhân vẫn còn đứng ở cửa thang máy, bên cạnh không có một bóng người, cô làm như không nhìn thấy, đi lướt qua anh, mắt cũng không liếc lấy nửa cái. Vì vậy mà Tử Mặc không thể nào thấy được giây phút hai người ngang qua nhau, những ngón tay anh giật giật như muốn kéo cô lại, nhưng cuối cùng chúng lại buồn bã buông xuôi.
Gọi xong đồ ăn, đặt menu xuống, thấy Hình Lợi Phong có vẻ sầu muộn, Tử Mặc rúng động, nhưng vẫn cười thật tươi hỏi: “Sao thế? Anh không thích ăn lẩu dê à?” Anh cười, nhưng nụ cười đã không còn rạng rỡ như ngày nào: “Dĩ nhiên là không rồi, anh còn phải cố kiềm chế vì quá thích ấy chứ!” Cô dẩu môi, tận dụng đặc quyền của bạn gái, vờ làm mặt giận: “Vậy sao anh lại trông như đang uống thuốc độc thế kia? Em giận à nha!” Hình Lợi Phong cười to: “Được rồi, được rồi, đừng giận mà!” Giữa cuộc trò chuyện, phục vụ nhà hàng đã bưng đồ ăn ra. “Dạo này anh hơi bận, em không trách anh không dành thời gian cho bạn gái chứ?” Đang gắp rau bỏ vào nồi lẩu, nghe vậy, đột nhiên đôi đũa trên tay cô rớt xuống, làm nước sôi bắn ra tung tóe. Có một giọt rơi xuống tay bỏng rát, nhưng Tử Mặc không còn biết đau là gì nữa, bên tai chỉ văng vẳng lời của Giang Tu Nhân: “Một người đàn ông sẽ từ bỏ bao nhiêu vì một người đàn bà? Giới hạn cuối cùng của anh ta là gì?” Cô cười g