
Tác giả: AnhPrince237
Ngày cập nhật: 03:54 22/12/2015
Lượt xem: 134568
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/568 lượt.
- Rồi… Nhưng chưa đủ!- Lâm Hải tiếp tục đùa cợt- Cô có thể xúc cho tôi ăn được không?
- Anh…- Di Di thốt lên, rõ ràng là gương mặt của cô ấy chuyển sắc, nhưng cô ấy mau chóng lấy lại sự điểm tĩnh– Vết thương của anh chỉ từ dưới hông trở xuống, bác sĩ nói, những hành động như cầm nắm anh hoàn toàn có thể tự làm.
- Thôi mà! Tôi đã cứu cô!- Lâm Hải vênh mặt lên nói- Ít ra cô cũng nên cảm ơn tôi bằng cách đó chứ nhỉ? Chỉ là xúc cho tôi ăn thôi mà…
Phải thú thật Lâm Hải là một tay cà chớn và ngang ngược. Bỏ qua cái nhìn sắc lẻm và gương mặt đã hiện rõ hai chữ bực bội của tôi, hắn vẫn điềm nhiên trêu chọc Khả Di. Nhưng Di Di của tôi vốn bản lĩnh hơn người nên những chiêu chọc ghẹo cũ rich đó không làm cô ấy lúng túng và dao động. Di Di quay ngược trở lại phía bàn, nhẹ nhàng đặt chiếc đĩa lên đó và ung dung nói:
- Anh có hai sự lựa chọn : Một là lại đây ăn, phần bánh tôi sẽ đặt trên mặt bàn này, hai là Đợi đến chiều tối, tôi sẽ quay lại và có thể lúc đó tôi sẽ đồng ý đút cho anh ăn.
- Cái khỉ gì thế? Cô biết là tôi không thể lại đó – Lâm Hải cau mày- Đợi đến chiều để tôi chết đói với cái bụng rỗng à?
- Tôi nói là anh có quyền chọn lựa cơ mà!- Khả Di vẫn điềm nhiên nói, nhưng lần này cô ấy khẽ nhếch môi cười.
- Thôi được rồi! – Lâm Hải vắt tay lên trán thở dài như một ông cụ và nói với giọng quạu cọ- Đưa chiếc bánh cho tôi, tôi sẽ tự ăn nó!
Khả Di cười phá lên vui vẻ, đoạn nhấc chiếc đĩa và đặt nó ngay ngắn trước mặt anh chàng kia. Cô ấy cũng lấy túi xách và chính lại tóc một lượt trước khi tiến ra cửa.
- Tôi phải đến công ty bây giờ. Chúc anh ăn ngon miệng! Hôm nay tôi có hẹn với đối tác nên sẽ đến trễ một chút. Anh muốn ăn gì để tôi ghé tiệm mua?
Lâm Hải dùng dĩa sắn một miếng bánh, đút tỏm vào mồm rồi uể oải nói:
- Thịt người!
- Hả? – Khả Di há hốc mồm, giật mình. Tôi cũng giật mình.
- Ý tôi là …Thịt cô đấy! Đồ đàn bà ghê gớm! – Lâm Hải quát tướng lên.
Chừng như hiểu ý Lâm Hải vẫn hẫm hực về vụ chiếc bánh nên Di Di không để bụng về hai từ “ghê gớm” anh ta dùng. Cô ấy bụm miệng cười vui vẻ. Cánh cửa đóng lại phía sau lưng tôi. Và tiếng giày cao gót lộc cộc nơi hành lang đầy vội vã.
*****
Giờ thì chỉ còn lại tôi và Lâm Hải trong bệnh viện. Tôi đứng gần chiếc bàn còn anh ta thì nghiến ngấu ăn phần bánh còn lại.
- Anh muốn ăn không? Bánh ngon lắm!- Lâm Hải cười, dứ dứ chiếc dĩa về phía tôi, rồi như chợt nhớ ra điều gì, anh ta vội rụt lại- À, mà anh đâu có thể ăn được bánh.
- Không ăn được, nhưng tôi có thể cho anh một trận được!- Tôi đáp lạnh lùng, tiến sát lại phía chiếc giường.
- Ồ ồ...Thôi nào…- Anh ta vẫn cười, nụ cười nửa miệng đó-… Tôi chỉ trêu chọc thiên thần của anh một chút thôi mà. Cô ấy có vẻ hay ho đấy chứ! Lại khá xinh đẹp nữa!
Tôi đưa tay toan bóp chặt miệng Lâm Hải lại để hắn thôi huyên thuyên những lời nhảm nhí, nhưng cũng giống như với Khả Di, bàn tay tôi đâm xuyên qua người Lâm Hải. Hắn tròn mắt nhìn tôi rồi cười một cách đắc thắng:
- Ha ha… Anh không thể chạm vào tôi…. Xem này Anh còn không thể thưởng thức lớp kem ngon lành trên chiếc bánh này nữa!
Nhưng nụ cười trên môi Lâm Hải không được lâu. Nó nhanh chóng tắt ngấm khi chiếc dĩa cắm trên chiếc bánh bắt đầu rung lắc và nhảy múa loạn xạ trên mặt bánh. Lớp kem bị đánh tơi lên và dính toe toét lên thành đĩa. Chiếc đĩa cũng bắt đầu chuyển động, cảm tưởng như chỉ cần Lâm Hải ho he một câu nữa thôi là cả lớp hỗn hợp đánh tơi kia sẽ không chần chừ úp thẳng vào mặt hắn.
- Thôi mà…. Tôi chỉ đùa thôi- Lâm Hải dịu giọng lại- Đồng ý với anh là cô nàng thiên thần Lâm Khả Di của anh rất tẻ nhạt và xấu xí, được chứ?
Gã Cà Chớn Số Một
Những cơn mưa mùa hạ thường ào đến bất chợt. Cho đến tận lúc này tôi vẫn chông chênh trong một trạng thái khó hiểu để trả lời tất cả các câu hỏi về anh chàng Lâm Hải kia và sự gặp gỡ tình cờ giữa hai chúng t
ôi. Cuộc sống của một linh hồn, có nằm mơ tôi cũng không nghĩ rằng mình đang trải qua nó.
Lúc tôi trở lại công ty, Khả Di đã cất xe xong và tự thưởng cho mình một tách cà phê nóng hổi. Cô ấy đang chăm chú xem xét tập tài liệu, trước mặt là màn hình máy tính để mở. Cô nàng Tiểu Hồng õng ẹo ôm theo một chồng báo chất đầy đi vào, một tay mở cửa, một tay giữ chặt chúng trông thật khổ sở.
- Di Di, chị giúp em một tay với…Cái cửa chết tiệt này….
Bệnh viện buổi tối tấp nập người nhà bệnh nhân đến thăm nom. Đi dọc hành lang, tôi dễ dàng bắt gặp những đôi vợ chông dìu nhau đi đầy tình cảm, những ông cụ già cười mãn nguyện bên con cháu. Họ thật hạnh phúc. Tôi tự hỏi đâu đó trong só họ, đã có ai gần kề cái chết để biết đến cảm giác của một linh hồn như tôi. Và biết đâu đó, trong số những bóng người lố nhố kia cũng có những linh hồn đang chới với trong đau đớn khi đi tìm một cuộc sống? Nghĩ đến đó, tim tôi bỗng đập mạnh như muốn vỡ tung ra…. Tôi nhìn xoáy vào đám đông… Đám đông vẫn lướt qua tôi…Vội vã, quay cuồng ngay trong cái gọi là chậm rãi. Là thật…Là ảo? Là con người…Là linh