
Tác giả: Nguyên Ngộ Không
Ngày cập nhật: 04:03 22/12/2015
Lượt xem: 1341285
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1285 lượt.
n mức hơn người.
Trăn Trăn gọi một ly soda, người lắc lư theo tiếng nhạc một cách vô hồn, có lúc lại kêu lên điên cuồng. Trong mắt đàn ông phương Tây, Trăn Trăn được xếp vào tiêu chuẩn của phụ nữ Á Đông. Nhỏ nhắn, da vàng, tóc đen, thẳng, đặc biệt là đôi mắt một mí nhỏ xíu. Bởi thế, ngồi đó chưa đựợc bao lâu đã anh chàng người Mỹ chú ý đến cô.
Anh chàng người Mỹ giới thiệu với Trăn Trăn mình tên là Brian, giám đốc một ngân hàng của Mỹ có chi nhánh tại Trung Quốc. Khả năng nghe và nói tiếng Anh của Trăn Trăn rất tốt, nên thuận lợi khi giao tiếp với Brian.
Brian nói: “Trong tiếng Ireland, Brian có nghĩa là sức mạnh và đức hạnh. Số đông người ta coi tôi là đàn ông Ireland, thông minh, thích thể thao, và giỏi giao thiệp. Nhưng có người lại cho rằng tôi là đứa con trai rảnh rỗi thích bám váy mẹ.”
Nghe anh chàng kia giải thích như vậy, Trăn Trăn cười phá lên: “Tôi đang bị một anh chàng bám váy đây.”
Brian nói: “Tôi muốn em đặt cho tôi một cái tên Trung Quốc.”
“Gọi anh là “con sên không vỏ” nhé?” Trăn Trăn nói. “Trong tiếng Trung đây là cách gọi thân mật của một người mẹ đối với đứa con yêu của mình.”
Brian cụng ly với Trăn Trăn, tỏ vẻ rất hứng thú với cái tên này.
Brian có thân hình cường tráng, chỉ nhìn cũng có thể đoán anh ta cao trên 1m85, bộ ngực vạm vỡ, vai to và cứng như đá. Trăn Trăn vô tình đưa tay chạm một cái. Brian liền cho rằng, động tác này là một ám thị, còn thực sự là ám thị hay không, bản thân Trăn Trăn cũng không rõ.
Trước khi kết thúc, đừng đầu hàng
Thở hổn hển sau khi thỏa mãn cuộc mây mưa trên chiếc giường êm ái ở nhà Brian, điện thoại bỗng kêu reng reng, trên màn hình điện thoại hiện số của Tử Chấn. Như chợt tỉnh cơn mơ, Trăn Trăn bật dậy, nhảy xuống khỏi giường. Màu xanh của màn hình vẫn cứ sáng lên trong tiếng nhạc, cô không đủ can đảm để nghe máy.
Cô vội vàng mặc quần áo, vào phòng vệ sinh rửa mặt. Brian nằm trên giường, nói: “Anh sẽ gọi lại cho em, em yêu.”
Trăn Trăn chạy đến cổng trường, thấy Tử Chấn đeo balo đứng ở đó. Cô đứng cách Tử Chấn một bước chân, cổ họng khô ran, mãi mới thốt ra được một câu: “Anh đến muộn một tiếng.”
Tử Chấn nói, giọng như phân trần: “Vốn định tan học là anh tới đây liền, nhưng giáo sư gọi lại nói liên quan đến phần âm thanh và hình ảnh trong phần lý luận đạo diễn và bài tập kỹ năng, trên thực tế không thể thao tác được, cho nên ông ấy muốn bàn bạc với anh một chút.”
Nụ cười Tử Chấn pha chút cay đắng: “Em không có lòng tin với anh à? Anh để em đợi cả đời à?”
Trăn Trăn cầm gói giấy áp vào mặt khóc nức nở.
Tử Chấn nhìn Trăn Trăn rất lâu, rồi nói: “Em có cầm chứng minh thư ở đây không? Anh không mang theo.”
Tiếng khóc nhỏ dần, Trăn Trăn ngẩng đầu hỏi: “Để làm gì?”
Tử Chấn ghé sát tai Trăn Trăn nói nhỏ: “Để thuê phòng.”
Trăn Trăn hết khóc, cười sung sướng.
Thuấn Nhân mặc một chiếc váy màu đen, bên ngoài khoác áo vest màu trắng, đến bên bàn trang điểm chọn sợi dây chuyền bằng vàng đeo vào cổ, tay cầm túi xách màu xanh, cúi xuống tủ giầy cạnh cửa chính chọn một đôi giày cao gót cũng màu xanh, đi vào chân. Hôm nay là sinh nhật của Thuấn Nhân, cũng là tháng thứ hai chính thức đi làm.
Phòng bảo vệ có đến bốn, năm người của công ty chuyển phát nhanh, ôm hoa tươi. Ông Hinh ở phòng bảo vệ gọi: “Tới nhận này, đều là tặng cho cháu đấy.”
Thuấn Nhân khó xử, cúi đầu ký vào tờ giấy, rồi ôm tất cả hoa vào phòng bảo vệ nhở ông Hinh trông giúp. Thuấn Nhân dặn đi dặn lại ông Hinh đừng có nói cho ai biết chỗ hoa này đều là tặng cho mình.
Đến phòng làm việc, vừa ngồi xuống, ông Hinh lại gọi điện nói có người mang hoa tới. Vừa mở cửa bước ra xem, Thuấn Nhân giật cả mình. Một chiếc xe Innova đang đỗ trước cổng, cửa sau vừa mở, mấy nhân viên của cửa hàng hoa bê ra một núi hoa hồng kết thành vòng tròn. Thuấn Nhân đứng sững ở đó, rất nhiều bông hồng chụm thành một bó chẳng đẹp chút nào, nhìn từ xa chẳng khác nào một cái đèn lồng làm bằng giấy đỏ.
Nhân viên đưa ra một tấm thiệp, trên đó viết: “Đây là chín trăm chín mươi chín bông hồng, cộng thêm một trái tim của Lý Triệt yêu em, tổng cộng là một nghìn lần yêu. chúc Nhan Thuấn Nhân sinh nhật vui vẻ!”
Thuấn Nhân ngượng chín mặt.
Đang là giờ đi làm, mọi người thấy cảnh đó, đều tò mò dừng lại nhìn. Thuấn Nhân nói với nhân viên cửa hàng hoa: “Tôi cho các anh một trăm tệ, nhờ các anh mang cái này về đi.”
Anh ta không chấp nhận lời đề nghị đó, để lại hoa rồi đi. Thuấn Nhân không biết phải làm sao, gọi với theo: “Thế tôi cho các anh một trăm tệ, nhờ các anh mang nó về nhà hộ tôi được không?”
Lôi một xe hoa về nhà, Thuấn Nhân ngồi xuống phòng khách, nhìn đống hoa hồng, bách hợp, loa kèn mặt cứ ngẩn ra. Thuấn Nhân gọi điện cho ông Hinh, nhờ ông ấy, nếu có người mang hoa tới thì nói mình đi công tác rồi. Cúp máy, Thuấn Nhân tìm trên mấy tấm thiệp trong đống hoa, không có tên Triệu Chấn Đào.
Triệu Chấn Đào quên mất ngày này, bởi cho đến tận nửa đêm rồi mà cũng không gọi lấy một cuộc.
Thuấn