
Tác giả: Nguyên Ngộ Không
Ngày cập nhật: 04:03 22/12/2015
Lượt xem: 1341287
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1287 lượt.
là một thứ gì đó cao siêu.
Phiền phức ở chỗ, vết nứt tình cảm cha con hơn mười năm nay không phải nói bù đắp là bù đắp được ngay. Trong giai đoạn quan trọng nhất của việc hình thành thế giới quan của một đứa trẻ, người cha lại không hề dẫn dắt, thậm chí không ở bên cạnh con để che chở, bảo vệ. Tử Chấn giống như là một con mèo hoang bị vứt bỏ, lớn lên với muôn vàn vết thương trong tâm hồn. Con trai tìm được một người bạn gái quá bình thường, bình thường cả về nhan sắc lẫn phẩm chất, thế nhưng nó lại đối xử với con bé đó rất tốt, thậm chí còn coi như vợ chưa cưới. Mỗi khi nghĩ tới việc này, lòng ông ta lại đau như cắt.
Ai có thể giúp thằng bé tìm lại được niềm vui vốn thuộc về nó đây? Diệp Trăn Trăn vốn không phải là cô gái có thể làm cho Tử Chấn hạnh phúc. Về điểm này, Thời Hân không cần tìm hiểu cũng có thể kết luận được. Nhìn vào ánh mắt của Tử Chấn có thể thấy được điều đó, đó không phải là ánh mắt trìu mến nhìn người yêu thương của cậu bé ngày nào. Trong đôi mắt ấy không có ánh lửa tình yêu, không có sự lo sợ, không có sự ngại ngùng, nó quá đỗi tĩnh lặng, khác xa so với độ tuổi nổi loạn của nó.
Hãy chúc phúc cho chúng tôi
Triệu Chấn Đào và Nhan Thuấn Nhân bàn bạc về chuyện kết hôn, họ còn tìm hiểu xem ở An Huy, việc cưới hỏi có phong tục gì không.
Đương nhiên là có, nhưng Thuấn Nhân rời huyện Uyển đã mười năm, quê nhà có còn duy trì những nghi thức truyền thống không, Thuấn Nhân cũng không rõ. Nhưng có một việc chắc chắn sẽ có: cô dâu bắt buộc phải do anh trai cõng ra khỏi cửa khuê phòng, tiễn lên xe hoa. Nếu không có anh trai thì chọn trong họ hàng thân thích lấy một người, nhưng người thanh niên đó phải khôi ngô, tuấn tú, mặt mày sáng sủa.
Lúc còn bé, Thuấn Nhân thích cùng với mấy đứa bạn trong xóm chạy đến nhà người cô chưa lập gia đình xem anh cõng cô dâu. Cô dâu được cõng ra khỏi phòng, khóc sướt mướt, mọi người nói, cô dâu càng khóc càng thể hiện sự hiền thục, không đành rời nhà mẹ đẻ, không chịu lấy chồng để phải chịu khổ. Lúc đó, Thuấn Nhân còn nhỏ nên không thể lý giải được vì sao đi lấy chồng lại nói là đi để chịu khổ? Được ở cạnh người mình yêu không vui sao, mà lại khóc đến đáng thương như vậy? Khi cô dâu khóc thì người anh cõng cô dâu trên vai sẽ khuyên: “Phải biết đối nhân xử thế, bây giờ là người của nhà người ta rồi, không thể hành động theo cảm tính.”
Thuấn Nhân không có anh trai. Trong lúc suy nghĩ, Thuấn Nhân cầm điện thoại nghịch, móng tay vô tình chạm vào bàn phím, màn hình xuất hiện một tấm hình.
“Bỏ việc đi!” Triệu Chấn Đào trả lời rất nhanh. “Phương tiện truyền thông ở Bắc Kinh nhiều, rất dễ xin việc mà em thích. Anh là người rất biết giữ lời, không để em ở nhà làm nội trợ đâu.”
Thuấn Nhân tức đến nỗi vứt đũa xuống. Mối quan hê giữa Thuấn Nhân với mọi người ở nhà xuất bản đang rất tốt. Tuy thỉnh thoảng cũng có người bàn tán sau lưng, nhưng nhìn chung lãnh đạo rất tâm lý, biết quan tâm đến các nhân viên, chủ nhiệm nhóm cũng là một người học rộng, biết nhiều. Thuấn Nhân rất thích môi trường làm việc ở đây, cô làm việc rất hăng say, vui vẻ, ngày nào cũng duyệt bản thảo và trao đổi ký kiến với tác giả qua điện thoại, có lúc lại ngồi nói về những câu văn trong bài, lương tháng không cao, nhưng cũng có thể tiết kiệm được mấy trăm. Thế mà Triệu Chấn Đào chẳng thèm bàn với Thuấn Nhân một tiếng đã quyết định chuyện đi hay ở của cô. Thuấn Nhân phụng phịu giận dỗi nói: “Em không bỏ việc đâu, anh đi Bắc Kinh một mình đi.”
Triệu Chấn Đào cười: “Được thôi, anh không ép em đâu. Nhưng anh cũng phải nói cho em rõ, anh đi Bắc Kinh sẽ không quay về đâu. Một mình em ở đây đi. Đợi đến khi em ba mươi tuổi, biết đâu anh sẽ quay lại ly hôn với em. Năm mươi tuổi, anh vẫn có thể lấy được gái mười tám, còn em thì sao?”
Môi Thuấn Nhân run lên như muốn khóc. Triệu Chấn Đào khuyên: “Việc gì phải khổ, buồn cười thật, em không hiểu à? Em nói xem, thế nào là sự nghiệp của một người con gái? Làm việc kiếm tiền? Ngốc quá đi mất! Nếu như dựa vào năng lực, trí tuệ của một người đàn bà có thể kiếm được tiền, sự nghiệp thành công thì đàn ông lại có thể tạo ra thêm một trái đất nữa rồi. Em chỉ là đến một thành phố khác làm thôi. Hơn nữa, Bắc Kinh là trung tâm chính trị, kinh tế, văn hóa, em đến đó rất có lợi cho sự phát triển của mình.”
Triệu Chấn Đào nói cũng có lý. Thuấn Nhân nói: “Ở nhà xuất bản, em được vào biên chế rồi, rất ổn định.”
Triệu Chấn Đào nói: “Sắp giải thể hết rồi. Bây giờ em không đi, đợi đến năm ba mươi tuổi, muốn đi cũng chẳng có đơn vị nào nhận. Tranh thủ lúc còn trẻ, tìm nhiều cơ hội cho mình. Đối với ngành nghề em đang làm, kinh nghiệm là tài sản lớn nhất đấy.”
Thuấn Nhân có ý muốn suy nghĩ thêm về vấn đề này. Triệu Chấn Đào gắp một miếng cá chua ngọt, dùng đũa tách phần xương ra, rồi gắp vào bát của Thuấn Nhân, bên cạnh anh ta lại để một bát xương đuôi bò hầm.
Sau chuyện “tình một đêm”, “con sên không vỏ” Brian thật giống một con ruồi, suốt ngày đậu trên người Trăn Trăn.
Dần d