
Tác giả: Nguyên Ngộ Không
Ngày cập nhật: 04:03 22/12/2015
Lượt xem: 1341286
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1286 lượt.
cứ như thể ta đây là một tiểu thư đài các.
Tìm hiểu ngoài xã hội thì tình hình không mấy khả quan. Con gái bằng tuổi thì bị những thằng chưa có vợ và đủ loại độ tuổi giành giật. Lý Triệt luôn hận mình ngày đó sao lại vứt nỏ Nhan Thuấn Nhân, trèo lên chiếc thuyền của Y Na. Hơn nữa, khi tới giữa sông, cô ta lại trèo lên trực thăng bay đi, còn mang theo cả thuyền, bỏ mặc anh ta giữa sông nước mênh mông.
Anh ta biết Thuấn Nhân có một người bạn trai giàu có, nói đúng ra là chồng chưa cưới. Nhưng đây chẳng phải vấn đề gì to tát, cô nghiêm túc trong chuyện tình cảm, thậm chí có lúc nhẫn nhịn trong lòng, cô hoàn toàn không nhận ra nhan sắc của cô trong cái xã hội này là một lợi thế, là vốn liếng của người con gái. Cô sống rất đạm mạc, thậm chí có chút tự ti, luôn luôn nghĩ là mình chưa đủ tốt, luôn luôn thể hiện sự kính trọng với người khác.
Lý Triệt phát hiện ra rằng, sau một năm rời bỏ Thuấn Nhân, mình đã rơi vào lưới tình của cô, bây giờ anh ra mới thực sự hiểu mình yêu Thuấn Nhân, cũng nước mắt nhạt nhòa trong nỗi nhớ nhung Thuấn Nhân. Anh ta cầm tháng lương đầu tiên cộng với một phần tiền bồi thường của Y Na mua chín trăm chín mươi chín bông hồng đẹp nhất mang đến chỗ làm vào sáng sớm ngày sinh nhật của Thuấn Nhân. Anh ta còn nhắn tin cho Thuấn Nhân, hy vọng sẽ mời được Thuấn Nhân đi ăn một bữa cơm mừng sinh nhật. Nhưng hoa hồng và tin nhắn cứ như là pháo hoa bắn lên trời rồi vụt tắt, không để lại một dấu vết.
Xem ra muốn giải quyết vấn đề này thì cách tốt nhất là phải trả lại tự do cho Thuấn Nhân. Lý Triệt tìm thấy số điện thoại công ty của Triệu Chấn Đào. Anh ta gọi điện gặp đối phương.
Triệu Chấn Đào nghe nói Lý Triệt là bạn trai trước đây của Thuấn Nhân, thái độ bình thường nói: “Tôi sớm biết trước đây cô ấy từng có bạn trai, nhưng bây giờ cô ấy và cậu không còn quan hệ gì nữa, sau này cậu đừng đến làm phiền chúng tôi.”
Lý Triệt nói: “Anh cho rằng một người con gái có thể quên được người con trai đầu tiên trong cuộc đời cô ấy sao? Đặc biệt là đối với một người con gái truyền thống như Thuấn Nhân. Nếu anh không để ý đến vệc cô ấy có yêu mình không thì chắc anh cũng không quan tâm đến việc cô ấy đã từng bị đàn ông chiếm đoạt về thể xác. Chúng ta có thể tìm hiểu tỉ mỉ về sở thích cá nhân của cô ấy.”
Triệu Chấn Đào dập máy.
Sau khi về nước, Thời Hân phát hiện ra một điều hết sức vui mừng, thái độ của Lệ Huyên đối với Tử Chấn tốt lên rất nhiều, hầu như cuối tuần nào cô cũng gọi nó về nhà ăn cơm. Nhưng nghĩ kỹ thì cũng không cảm thấy kì lạ. An An rất thích Tử Chấn. Con bé học múa hiện đại ở Mỹ, sau khi về Bắc Kinh đã nhanh chóng xin vào trường múa của Tử Chấn. Ở trường múa, Tử Chấn được giao phụ trách về sinh viên, cho nên con gái trường này gọi anh là hoàng tử, An An cũng là một fan cuồng nhiệt trong số đó. Thái độ của Lệ Huyên thay đổi phần nhiều là do An An tác động.
Tử Chấn dường như không tỏ vẻ vui mừng trước sự quan tâm của Lệ Huyên, đối với một đứa bé sớm mất mẹ, phải tiếp xúc với mẹ kế, tất nhiên phải tỏ ra thận trọng rồi. Thời Hân còn để ý thấy Tử Chấn luôn tìm cách báo đáp sự quan tâm của Lệ Huyên một cách khách sáo. Ngoài việc ăn cơm xong chủ động rửa bát ra, Tử Chấn còn mua tặng Lệ Huyên mặt dây chuyền bằng ngọc. Tuy trong mắt Thời Hân, viên ngọc đó chẳng thể nào được gọi là ngọc thật, nhưng Lệ Huyên vẫn vui mừng, hơn nữa còn đeo ngay vào cổ.
Lúc chỉ có hai người, Lệ Huyên nói với Thời Hân: “Tính cách của Tử Chấn chẳng giống anh chút nào, nó được mọi người yêu quý.”
Đàn ông sắp qua tuổi trung niên thường lo sợ vì sức sống của cơ thể đang dần yếu đi, thỉnh thoảng những bộ phận nhỏ trong cơ thể lại thông báo cho biết mình đang trong quá trình lão hóa. Tuy tất cả đàn ông đều rêu rao rằng đàn ông trung niên là sung nhất, nhưng họ đều hiểu rằng đó chỉ là nói dối.
Thời Hân thường nghĩ không biết Lệ Huyên có yêu mình không. Lệ Huyên chưa tới bốn mươi, vẫn trẻ đẹp và tràn trề nhựa sống. Ông ta không thể chắc chắn rằng, một người đàn bà đang bước vào giai đoạn cuối của tuổi thanh xuân lại có thể cam tâm tình nguyện chăm sóc cho một người đàn ông đang bước vào tuổi già.
Trải qua mấy mươi năm ăn chơi quên hết tất cả, Thời Hân dần cảm thấy vô vị, tâm tư, tình cảm của ông ta dần hướng về Tử Chấn. Ở một độ tuổi nào đó, cha và con là hai kẻ đối đầu. Trong thần thoại Hy Lạp, cha của thần Zeus lo sợ bị hất khỏi ngai vàng mà cam tâm giết chết con trai, vua Oedipus giết cha lấy mẹ… Thái độ của cha đối với con vô cùng tế nhị, con trai luôn là vốn liếng để khoe khoang với bên ngoài, chứ không phải là đối tượng thương yêu thực sự. Sự khôn khéo của Thời Hân khiến Tử Chấn càng thân mật với ông ta hơn, ông ta cho rằng một người đàn ông trung niên nếu không có một người thừa kế xuất sắc thì cũng giống như một tên thái giám, mặc dù quyền lực ngất trời cũng khó tránh bị người đời khinh miệt.
Tử Chấn rất thông minh, lúc ba tuổi có thể chỉ ra một cách chính xác trong đống bình sứ đâu là của thời nhà Minh. Thời Hân theo đuổi sự nghiệp buôn bán đồ cổ, đối với Tử Chấn mà nói, đó không phải