
Tác giả: Nguyên Ngộ Không
Ngày cập nhật: 04:03 22/12/2015
Lượt xem: 1341258
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1258 lượt.
Đi khắp mọi nơi
Nói thì dễ nhưng trên thực tế phải bắt đầu từ con số không, Thuấn Nhân không hiểu lắm về mấy xí nghiệp ở huyện, đành dựa vào những kinh nghiệm cũ mà làm việc. Số lượng xí nghiệp trong huyện không nhiều, quy mô cũng không lớn như ở Bắc Kinh.
Thuấn Nhân giới thiệu mình với một người phụ trách ở một xí nghiệp loại trung, cô dùng danh thiếp trước đây của mình, hơn nữa còn nói: “Tôi có quan hệ rất tốt với lãnh đạo bên bộ, đây là đĩa DVD được công khai xuất bản, có thể nhìn thấy tên tôi trong này.” DVD ghi lại hình ảnh Triệu Chấn Đào thông qua tòa soạn nơi Thuấn Nhân làm để quyên góp vào quỹ từ thiện năm triệu. Lịch sử huy hoàng này đã được ghi lại, đĩa này đã được công khai in ra, chắc không thể nào giả được. Ánh mắt ông ta có vẻ ngưỡng mộ, nói: “Thế cô hẹn với tôi ra đây để bàn chuyện hợp tác gì nào?”
“Là thế này, tôi muốn làm một bài phỏng vấn về xí nghiệp của ông, nhân tiện ông làm quảng cáo về sản phẩm của xí nghiệp ông trên báo của chúng tôi.”
Ngài nghĩ một lát rồi nói: “Giá quảng cáo thế nào?” Thuấn Nhân nói cao lên gấp đôi: “Một trăm nghìn.”
“Sao em lại có thể xấu được cơ chứ?”
Tử Chấn đặt con vào nôi: “Từ nhỏ anh thấy em đã giống một cô tiên rồi, vừa xinh đẹp, lạị trẻ mãi không già, lại có nhiều phép màu, ai lấy em sẽ không phải đau buồn nữa.”
Thuấn Nhân đứng như trời trồng, Tử Chấn vẫn đang loay hoay nhặt đồ chơi của con trên sàn nhà, gom thành một đống, quỳ hai chân cúi thấp người xuống xem bên dưới sa lông còn có đồ chơi văng vào đó không. Thuấn Nhân quỳ xuống ôm anh vào lòng, ôm chặt không buông.
Đi làm được hơn hai tháng, thu nhập của Thuấn Nhân lúc được lúc không. Tình hình kinh tế ở các xí nghiệp của huyện cũng không tốt lắm, để vớt vát ít tiền quảng cáo của họ cũng không khó lắm, nhưng Thuấn Nhân không đành lòng với mức thu nhập ít ỏi đó. Cái tính hay lo những cái không đâu cũng là một trở ngại lớn đối với việc tăng hiệu quả công việc. Ngoài ra, cô và ông chủ nhiệm kia bàn bạc với nhau phải thu về sáu trăm tệ. Theo lời hứa của chủ nhiệm, Thuấn Nhân sẽ được một trăm nghìn, nhưng ông ta cứ chần chừ không đưa tiền cho Thuấn Nhân, cô nói: “Một trăm nghìn tiền phần trăm của tôi chắc không biến thành mười nghìn đâu nhỉ? Ông nói rõ xem nào.”
“Muốn tôi nói thế nào? Không chừng hợp đồng này còn bị lỗ nữa đấy, đến lúc đó ai chịu trách nhiệm?”
Không vượt ra ngoài dự đoán của Tử Chấn, Thuấn Nhân không cần làm đến nửa năm, chưa đến ba tháng đã thôi việc.
Về nhà tiếp tục kinh doanh chè. Cô nói: “Sinh tồn hay hủy diệt, vấn đề này đáng để suy nghĩ. Người nghèo luôn thiếu đạo đức, người giàu luôn thắng pháp luật. Người con gái đẹp không muốn bản thân khó kiếm việc làm hơn người con gái có dung nhan bình thường.” Nói rồi cô quay sang Tử Chấn đang ngồi bên cạnh. “Cưng à, anh khỏe hơn chưa?”
Tử Chấn không trả lời, tay để lên vai Thuấn Nhân, ánh mắt dịu dàng: “Anh thật sự muốn nhìn thấy em khi về già. Một bà vợ tóc bạc, khuôn mặt hiền từ, đang cùng với các cháu nhỏ của mình phơi quần áo ngoài ban công.”
“Chờ tới khi nào anh già rồi, sẽ được nhìn thấy bà vợ già này.”
Từ Chấn cảm thấy buồn ngủ, nằm xuống sa lông, Thuấn Nhân áp mặt vào ngực anh. Tử Chấn nói: “Anh ngủ một lát, bốn giờ nhớ gọi anh dậy nhé, anh phải đến bưu điện gửi hàng.”
Thuấn Nhân lấy chiếc chăn mỏng đắp lên người anh, mình cũng chui vào chăn, tim đập rộn ràng, giọng nói nhỏ nhẹ: “Thạch Tử, em rất hạnh phúc”
Ngoài trời mưa lâm thâm báo hiệu một mùa xuân tươi đẹp lại đến, hương hoa ngọc lan thoang thoảng đâu đây, trong giấc mơ hình ảnh một cậu bé lại xuất hiện. Cậu mặc chiếc sơ mi trắng, đang ngó nghiêng chờ cô bạn thân. Thuấn Nhân mơ hồ nghe thấy tiếng chuông đồng hồ, nhìn lên đã bốn giờ ba mươi phút. Tử Chấn tỉnh dậy, trách móc: “Sao không gọi anh?”
“Em cũng ngủ quên, để mai gửi đi.”
“Không được, anh đã hứa với người ta là hôm nay gửi rồi, đấy gọi là chữ tín mà.”
Từ Chấn vội vàng đứng lên, lấy thùng hàng buộc lên xe, bưu điện năm giờ đóng cửa. Anh sợ không kịp, vội lấy chiếc áo mưa trùm lên thùng hàng rồi đạp xe đi mất. Thuấn Nhân hét lên: “Mưa to lắm đấy, anh mặc áo mưa vào!”
Tử Chấn đạp xe đi khuất. Hôm nay mưa như trút nước, gió tạt khắp bốn phía, mặt Tử Chấn toàn nước mưa, đường đi cũng không thấy rõ. Dừng xe lại, quệt nước mưa trên mặt, trong màn mưa trắng xóa, nhìn thấy cửa bưu điện vẫn còn mở, trong lòng Tử Chấn mừng lắm. Dựng xe dưới bậc thềm, Từ Chân bước vào sảnh lớn, còn ba phút nữa, bưu điện hết giờ làm việc, bên trong không có khách nào, cô nhân viên trung tuổi đang nói chuyện điện thoại, Tử Chấn chỉ vào thùng hàng nói: “Phiền cô, tôi muốn gửi hàng.”
Từ bưu điện đi ra, thấy bên đường có bán bánh rán, biết mẹ con Thuấn Nhân rất thích ăn, anh liền mua một túi. Về đến nhà, anh nhắn tin cho khách hàng thông báo đã gửi hàng. Thuấn Nhân thấy anh ướt như chuột lột, vội vàng kéo anh vào nhà tắm rồi cởi quần áo. Tử Chấn nói: “Anh tắm một cái, cứ kệ anh, bánh rán còn nóng đấy, em ăn đi.”
“Anh mua mấy cái? Châu Văn đến chơi đấy.”
“