
Tác giả: Nguyên Ngộ Không
Ngày cập nhật: 04:03 22/12/2015
Lượt xem: 1341255
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1255 lượt.
Bắc Kinh thôi cô ạ. Bọn trẻ cô tạm thời chăm giúp cháu, tiền ăn và tiền thuê người giúp việc cháu lo. Cô à, cô cười cháu không biết giữ thể diện cũng đành chịu vậy, không có anh ấy, cháu không sống nổi.”
Mới đến Bắc Kinh, Thuấn Nhân hẹn An An ra ngoài nói chuyện. Cô ta không tới, người xuất hiện lại là Lý Triệt. Lý Triệt nói với Thuấn Nhân, Tử Chấn bị bố nhốt lại rồi, anh không đến công ty làm việc.
Lý Triệt không nói gì nữa, chỉ nhìn mấy bông hoa khô trên bàn, hương nhân tạo tỏa ra từ bông hoa có mùi rất nồng, nhưng cánh hoa lại mong manh như hình dáng người con gái.
Triệu Chấn Đào vào tù. Thời Hân bị tổn thất nặng nề, bao nhiêu nỗi tức giận phải tuôn ra hết. Ông ta yêu cầu Tử Chấn trong ba năm phải bù đắp lại hết những tổn thất đó. Nhưng Tử Chấn không hề có ý muốn hợp tác với ông ta, thậm chí anh còn không muốn nói chuyện với bố. Thời Hân nhốt anh trong biệt thự, quản lý một cách chặt chẽ, không mạng, không máy tính, không điện thoại, đoạn tuyệt với bên ngoài. Cả ngày Tử Chấn ngồi đọc sách trong phòng đọc, ngoài uống nước, anh không ăn một thứ gì. Thời Hân cũng chẳng thèm để ý. Bốn ngày sau, Tử Chấn bắt đầu sốt cao, đến nửa đêm, bệnh lại tái phát, khó thở, mạch đập loạn xạ.
An An nấu ít cháo, lặng lẽ bưng lên lầu, lấy thìa đút cháo cho Tử Chấn nhưng anh không chịu há miệng. An An không ngăn nổi dòng nước mắt, nói: “Anh à, ăn một chút đi, anh đang bị ốm đấy.”
Tử Chấn không phản ứng gì, cũng không nhìn cô ta. An An ôm anh vào lòng, hơi cạy miệng anh ra, động tác này khiến Tử Chấn phẫn nộ, anh đẩy An An ra, bát cháo rơi xuống đất, Tử Chấn bắt đầu ho sặc sụa.
Tiếng bát rơi xuống đất làm kinh động đến Thời Hân. Sau cơn choáng váng, không đợi Thời Hân mở miệng la mắng, anh đã rơi vào trạng thái hôn mê.
Trong khi Tử Chấn cấp cứu, An An và Thời Hân to tiếng với nhau. Cô ta nhìn thấy bác sĩ phải dùng đến máy trợ tim, loại dụng cụ mà những lần cấp cứu trước đây bác sĩ chưa từng dùng tới. Bác sĩ nói bản thân anh không có ý chí muốn tự cứu mình, bệnh tình đang rất nguy hiểm. An An lo lắng đến mức không kiềm chế được cô phải đi tìm Nhan Thuấn Nhân, nhưng Thời Hân lại phản đối.
“Ngoài người phụ nữ đó ra, không ai trong chúng ta có thể khiến anh ấy có ý chí muốn sống”, An An nói trong tiếng khóc. “Con không thể để anh ấy chết được, bất luận phải dùng cách gì đi nữa, chỉ cần anh ấy sống là được rồi.”
Thời Hân cũng cảm thấy hoang mang, bệnh của Tử Chẩn nghiêm trọng đến mức này thật nằm ngoài sức tưởng tượng của ông ta. Khi An An chạy ra ngoài hành lang gọi điện cho Thuấn Nhân, Thời Hân không ngăn cản nữa.
Thuấn Nhân vừa tới nơi đã khóa chặt cửa phòng bệnh. Không ai biết được một mình cô cùng với người chồng đang trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc ấy muốn làm gì. Cô không nói chuyện với bất kỳ ai, cũng không có tâm trạng nào khác, ngày đêm túc trực bên giường bệnh. Cho tới khi Thời Hân bắt đầu nghi ngờ người phụ nữ này chính là một bệnh nhân đáng lo ngại, ông ta gọi bác sĩ, y tá đến lôi cô đi. Đến lúc đó, Thuấn Nhân mới gào lên trong nỗi căm giận, cứ như thể đám người kia đang lôi cô đi đến đoạn đầu đài.
“Tôi phải ở bên cạnh anh ấy”, cô nói lớn. “Tôi phải ở bên cạnh anh ấy!”
Lúc này, Tử Chấn vẫn đang hôn mê. Bảc sĩ tiến hành phẫu thuật lần hai nhưng lần này xuất hiện những hiện tượng khiến bác sĩ cũng phải bó tay, tim mạch suy yếu, dạ dày chảy máu, hệ thống hô hấp tắc nghẽn, vết thương nặng khiến tiểu cầu giảm mạnh… Bác sĩ tiêm trực tiếp vào tim Tử Chấn, rồi đi ra ngoài phòng phẫu thuật, tỏ ý người nhà có thể vào thăm được rồi.
Đây là một hành động ngược lại với quy định, Thời Hân hiểu ý bác sĩ muốn nói, lặng người đứng ở một góc. Thuấn Nhân lợi dụng lúc mọi người không đế ý, liền xông vào trong phòng mổ.
Da của Từ Chấn không còn hồng hào nữa, bàn tay anh lạnh như giữa tiết trời mùa đông. Thuấn Nhân không tìm thấy cảm giác ấm áp ngày nào, cô nhận ra ánh mắt của anh, trong ánh mắt ấy không hề thay đổi.
Cô sợ hãi nắm chặt lấy tay Tử Chấn, lắp bắp nói: “Anh không sao chứ? Thạch Tử, anh nói đi, được không?”
Hơi thở của Tử Chấn rất yếu, anh rất muốn an ủi Thuấn Nhân, muốn lau đi hai hàng nước mắt đang chảy dài trên má Thuấn Nhân, anh đang cố gồng mình với chút sức lực còn sót lại, dù chỉ một chút thôi, để người phụ nữ anh yêu cảm thấy vui. Mồ hôi trên trán Tử Chấn chảy xuống, Thuấn Nhân vội lau đi. Cơn đau đớn không thể diễn tả thành lời đang hành hạ, anh thở rất khó khăn, Thuấn Nhân thấy mình không thể đứng đó nhìn được nữa.
“Không có túi oxy à?” Cô vừa khóc, vừa nói với cô y tá đang đứng bên cạnh: “Tôi muốn giúp anh ấy.”
Y tá vội đi lấy túi oxy tới. Thuấn Nhân hôn lên thái dương Tử Chấn, thái dương ấy vẫn ấm áp. Thuấn Nhân nói nhỏ vào tai anh: “Thạch Tử, anh đã hứa với em rồi mà, anh phải dẫn em đi thăm Thiên An Môn. Một mình em đến đó mấy lần rồi, khi nào anh mới dẫn em đi? Thạch Tử, anh phải sống để che chở cho em, bởi vì trên đời này, ẹm chỉ quen có mình anh thôi.”
Mắt Tử Chấn sắp không mở được nữa, huyết quản sắp bị ngủ say, trái tim sắp ngủ say, ý thức cũng sắ