
Tác giả: Nguyên Ngộ Không
Ngày cập nhật: 04:03 22/12/2015
Lượt xem: 1341247
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1247 lượt.
Không sao, bọn em ăn đi, anh thế nào cũng được.”
“Lát nữa ăn cơm xong, anh đừng quên uống thuốc đấy nhé.” Thuấn Nhân đóng cửa phòng tắm lại, xuống bếp dọn mâm bát.
Châu Văn bế Chấn Chấn, thỉnh thoảng lại thơm má bé một cái, cậu bé sướng quá cười tít mắt. Châu Văn nói:
“Bọn mình kết làm thông gia đi, tớ thích cậu con rể này quá đi mất!”
Thuấn Nhân nhớ tới một chuyện, nói: “Diệp Trăn Trăn nói với tớ, cô ta không thể sinh con, Lý Triệt muốn ly hôn.”
“Hai người mới kết hôn mà, chờ một thời gian nữa xem sao, Lý Triệt cũng thật là…”
“Không phải thế, đi kiểm tra rồi, cô ta không thể sinh con.”
“Chắc tại nạo nhiều quá, nên giờ không có con được nữa, tự làm tự chịu, chứ biết làm sao”, Châu Văn nói. “Cậu phải sinh thêm mấy đứa nữa, cu cậu này đáng yêu quá!”
“Tớ cũng muốn thế, tớ muốn ít nhất phải có ba đứa!” Thuấn Nhân tỉnh: “Ba hai tuổi chắc không có vấn đề gì, khi nào sinh đuợc năm đứa, tớ mới thôi.”
“Nói thật nhé, các cậu cứ nay đây mai đó thế này cũng không được đâu. thế các cậu muốn ở đây hay về Bắc Kinh?”
“Nếu nghĩ cho bọn trẻ thì muốn về Bắc Kinh, nhưng kẹt nỗi hộ khẩu hơi khó. Nói đi nói lại vẫn là tiền, chỉ cần nhiều tiền thì giải quyết được mọi vấn đề, bọn tớ vẫn đang nghĩ cách. Tóm lại, được ở cạnh anh ấy, tớ chẳng sợ gì hết.”
Một người cứ nằm ở trong phòng cũng không hay lắm, huống hồ là thân gái một mình nơi xa lạ.
An An ở khách sạn cũng lâu rồi, cô không muốn quay về Bắc Kinh, nhưng ở đây cô ta cũng không được nhìn thấy người mình thầm thương trộm nhớ. Cô nghĩ tới Lý Triệt, anh ta cũng là người biết điều, nếu đồng ý thì có lợi cho bản thân, nếu không, đến cơm ăn cũng không có, điều này anh ta hiểu hơn ai hết.
Có điều kế hoạch “vật về chủ cũ” phải về tới Bắc Kinh mới thực hiện được. Chỉ cần Tử Chấn rời khỏi huyện này, Thuấn Nhân lại đi cùng anh ta. Thời Hân đích thân dẫn mấy người đến huyện. Thuấn Nhân nhìn thấy bọn chúng, bèn vội vàng đóng cửa lại, nhưng không kịp nữa rồi, mấy gã to cao đã đẩy cửa xông vào, họ tìm thấy Từ Chấn đang ở phàng ngủ, anh đang đọc truyện cổ tích cho Nhan Nhan nghe. Nhìn thấy bọn kia, Tử Chấn để cuốn truyện xuống, đi ra khỏi phòng, anh không quên khép cảnh cửa phòng ngủ lại, nói: “Chúng mày đợi tao ở dưới.”
Đám người kia lại xồng xộc đi xuống. Thuấn Nhân đóng chặt cửa lại, nói: “Em không cho anh đi theo bọn họ đâu.”
Tử Chấn véo mũi cô, cười cười nói: “Vấn đề nào cũng có cách giải quyết, chỉ cần chúng ta tìm ra cách giải quyết đó. Em dẫn bọn trẻ đến nhà cô Xuân Nam đi, ở đó an toàn. Đừng sợ, ngoan nào.”
Thuấn Nhân muốn khóc thật to, cô sợ cái cảm giác này, đó là một cảm giác tuyệt vọng. Cô có thể đối mặt với bất kỳ khó khăn nào trên đời này, nhưng cô không chịu nổi cảm giác xa anh. Anh là người thân duy nhất, là người cô yêu nhất trên đời này. Anh mang đến cho cô cảm giác an lành, bình yên, thậm chí cả dũng khí để sống.
Nếu như nước mắt có thể biến thành máu, thì máu đã chảy khô hết rồi.Thuấn Nhân nhìn vào đôi mắt anh, cảm nhận được một điều, lòng cô đau như cắt. Nhan Nhan đứng ở cửa ngơ ngác nhìn hai người lớn. Thuấn Nhân ôm mặt Tử Chấn, hôn lên đó và nói: “Chúng mình nhất định sẽ ở bên nhau.”
Tử Chấn đứng chắn tầm nhìn của Nhan Nhan, anh hôn lên đôi môi Thuấn Nhân, cái hôn đó nồng nhiệt hơn bao giờ hết tuy ngắn ngủi nhưng lại sâu sắc.
Tử Chấn ra khỏi nhà, căn phòng trở nên lạnh lẽo. Thuấn Nhân chạy đến bên cửa sổ, chiếc xe màu đen đang đỗ dưới mưa, cửa kính xe mở hé, nhìn rất rõ Thời Hân đang mặc bộ com lê màu xám bạc, Tử Chấn chui vào ghế sau, mấy tên bảo vệ cũng lần lượt lên xe, chiếc xe lặng lẽ rời đi trong mưa.
Đi rồi, là chúng tôi
Thuấn Nhân có thể không làm gì, chỉ dựa vào số tiền cho thuê nhà hằng tháng cũng đủ ăn, nhưng cách sống đó không khiến cô vui vẻ. Cửa hàng chè làm ăn ngày càng khó khăn, khách hàng ở châu Âu không nhận được hàng đúng hẹn, lần lượt hủy đơn đặt hàng. Cô không có thời gian đi tìm nguồn hàng mới, còn nguồn hàng cũ lại tăng giá vận chuyến từ huyện Uyển đến Hợp Phì, giá cả không còn chiếm ưu thế nữa, điều này sớm nằm trong dự đoán của cô. Một sự thật rất hiển nhiên, nếu cuộc sống không có Tử Chấn thì gặp rất nhiều khó khăn.
Tử Chấn dặn dò Thuấn Nhân chăm sóc tốt cho các con, cô đã hoàn thành một cách rất xuất sắc, đấy là việc duy nhất cô có thể làm vì anh. Thuấn Nhân bàn với Xuân Nam, nhờ lính của chú đến Bắc Kinh đòi lại Tử Chấn. Xuân Nam nói: “Cháu cứ làm như quân giải phóng là tay sai của nhà ta không bằng, muốn đi cướp người ở tận Bắc Kinh, lại còn là con trai của thương nhân nước ngoài nữa chứ, cháu muốn phát động chiến tranh thế giới hay muốn lên trang nhất của báo nào? Từ ngày sinh con xong, đầu óc cháu có vấn đề rồi, cháu bị chồng mê hoặc rồi. Cháu nhìn lại mình đi, xinh đẹp thế này lại đi lấy thằng hồ ly, cô thấy đời này cháu cứ nuôi hai đứa nhỏ rồi an phận mà sống đi. Chồng cháu về thì về, không về thì bỏ nó đi, chỉ cần nó đưa tiền trợ cấp là được rồi.”
Thuấn Nhân nói: “Cháu nghĩ kỹ rồi, cháu phải đi