XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nếu Gặp Người Ấy Cho Tôi Gửi Lời Chào

Nếu Gặp Người Ấy Cho Tôi Gửi Lời Chào

Tác giả: Ichikama Takuji

Ngày cập nhật: 02:52 22/12/2015

Lượt xem: 1341266

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1266 lượt.

ềnh. Ở ven hồ còn có cả bóng dáng của loài vây chĩa ba nước và ráy hoa vàng. Tôi thường tới quán cũng vì thích hồ nước nhỏ này. Bàn gần hồ nhất là chỗ tôi đã đặt trước.
Tôi lắc chuông rồi vào quán. Linus, cậu nhân viên làm thêm chạy ra đón. Cậu ta là du học sinh của một trường đại học gần đây. Một kẻ lãng mạn đọc Model Behaviour của Jay Mclnerney, ôm mộng sẽ tìm được tình yêu với một cô gái cùng dân tộc trên mảnh đất xa lạ này. Connor trong Model Behaviour cũng quen biết người mẫu Philomena theo cách đó.
“Xin mời anh chị vào.” Phát âm và trọng âm chính xác. “Hôm nay anh đi cùng người đẹp đến ạ?”
“Ừ.”
Tôi lùi lại một bước rồi giới thiệu, “Morikawa Suzune. Cô ấy là nhân viên của cửa hàng anh từ hôm qua. Cậu này là Linus.”
“Chào chị.” Cậu ta hỏi, “Có phải chị là Morikawa Suzune trong phim Tarantella không?”
Cô gật đầu mỉm cười, “Ừ, đúng rồi.”
“Oa, thật là xúc động. Bộ phim rất tuyệt vời.”
“Cảm ơn em. Chị vui lắm.”
Gò má lấm tấm tàn nhang của Linus ửng đỏ. “Dạ, mời anh chị đi lối này. Anh Toyama đã đặt trước chỗ ngoài sân rồi.”
Chúng tôi ra khỏi quán, tiến về phía sân và ngồi xuống chiếc bàn gần hồ nước.
“Hôm nay bọn anh ăn buffet bánh ngọt. Giấc mơ của cô ấy đấy.”
“Vâng. Con gái ai cũng mơ như vậy.”
Tôi gọi trà sữa Assan, Natsume gọi espresso. Nghe bảo buffet bánh ngọt có thêm nước uống, Suzune bèn chọn trà bạc hà. Linus vừa rời bàn, tôi liền bảo cô. “Cứ như kiểu một cô gái lạ hoắc nào vừa nói chuyện với Linus ấy.”
Suzune nở nụ cười điêu luyện kiểu người mẫu, “Là kiểu thế nào cơ?”
“Thì đấy, kiểu như thế. Tại sao đối tượng là người khác thì tính cách cô lại thay đổi vậy?”
“Dĩ nhiên là phải thế chứ? Thế giới vốn phức tạp mà. Đơn giản như anh đâu có được.”
Tôi có cảm giác bị ngôn từ đẩy lui, tuy vậy tôi vẫn cố đứng vững. “Thế thì con người thật sự của cô ở đâu?”
“Toàn bộ đều là tôi hết. Tôi là một tấm gương mà. Gương thì có thật giả gì đâu phải không?”
Ra thế.
Đúng lúc đó bánh ngọt được đem ra. Trên xe đẩy chất khoảng mười loại bánh ngọt nhỏ. “Mời anh chị chọn loại bánh mình muốn.”
“Thế thì, tất cả.” Cô nói tỉnh bơ.
Một cách vô thức, tôi hướng ánh nhìn xuống vòng eo thon của cô. “Tất cả?”
“Tất cả, chị ấy bảo thế.” Linus nói, đoạn thoăn thoắt chia bánh ngọt vào các đĩa đặt sẵn trên bàn. “Ngoài ra còn kem Gelato và bánh pudding nữa ạ. Nếu anh chị có nhu cầu xin hãy gọi.”
“Cảm ơn em.”
Suzune thể hiện lời cảm ơn với Linus bằng nụ cười của một diễn viên hơn là một người mẫu. Cậu ta ấn tay vào cụm dây thần kinh vùng bụng, bước chân đi như vô hồn, thảng thốt. Tôi thầm cầu nguyện cho vết thương của cậu ta không sâu. Vẫn nhìn theo bóng cậu ta, tôi nói, “Chị gái cậu ấy tên là Lucy.”
“Trời, thế thì nguy quá nhỉ?”
“Tại sao lại nguy?” Natsume hỏi.
“Đậu phộng!” Tôi và Suzune cùng trả lời một lúc. “Happy icecream[11'>,” cô hét lên đoạn nở nụ cười của cô bé mười bốn tuổi. “Hôm nay anh chiêu đãi nhé. Yeah! Xin cảm ơn.”
[11'> Một trào lưu tại Nhật từ thập niên 1970. Trong một hội thoại, nếu hai người nói giống nhau cùng một lúc thì cả hai bên sẽ tiếp tục nói “Happy icecream,” ai nói nhanh hơn sẽ thắng. Người thua sẽ phải chiêu đãi kem.
Đằng nào thì ngay từ đầu tôi đã có ý định chiêu đãi, nhưng theo nguyên tắc tôi vẫn làm bộ mặt miễn cưỡng. “Lâu quá rồi. Tôi hoàn toàn chẳng nhớ ra từ đó nữa.”
“Ha ha, tôi cũng thế. Đến mười năm rồi ấy chứ. Mà cũng có khi lâu hơn.”
Kế đó tôi đã giải thích cho Natsume. “Đậu phộng là tên một truyện tranh dài kì đăng trên báo. Có Snoopy và Charlie Brown[12'> ấy.”
[12'> Peanuts là seris truyện tranh vui nhộn nổi tiếng một thời của họa sĩ người Mĩ Charies Schulz (1922-2000).
“A, em biết.”
“Trong truyện có một nhân vật lúc nào cũng kéo lê cái chăn, tên là Linus.”
Suzune đế vào, “Chị của cậu ta tên là Lucy van Pelt. Một nhân vật ích kỉ, miệng lưỡi độc địa.”
“Giống hệt như ai đó ở đâu ấy nhỉ?”
Nghe tôi nói vậy, cô nhìn quanh một vòng. “Ít nhất trong bán kính mười mét thì không có người đó.”
“À, thế hả?”
Cuối cùng, đồ uống cũng được đem ra. Trà sữa Assam. Espresso và trà bạc hà.
“Này, tên chị em là Lucy hả?”
Linus gật đầu thật mạnh. “Thế nhưng chị ấy cực kì hiền hậu. Suýt chút nữa là em phải lòng chị ấy rồi.”
“Chị hiểu rồi,” cô nói. “Thế nên em mới rời đất nước để đến một nơi xa xôi thế này phải không? Để giữ khoảng cách với chị gái.”
“Chị thật sắc sảo!” Linus nhắm một bên mắt bằng một kĩ xảo dường như chỉ tộc người da trắng mới có thể làm được. Hồi còn trẻ con tôi cũng thường xuyên luyện tập, nhưng luyện kiểu gì hai mắt vẫn nhắm tịt.
“Đúng vậy. Điều cần thiết đó là khoảng cách và thời gian. “Xa cách lâu ngày sẽ dập tắt tình yêu,” Mirabeau cũng đã nói như vậy. Thế nhưng khó lắm.” Linus nhận xét, vẻ mặt hài hước. “Đến giờ, bất chợt nhìn thấy người con gái nào nhang nhác chị ấy, tim em vẫn còn đau.”
“Cô ấy có đẹp không?”
“Có, một người rất đẹp. Thế nhưng không phải vẻ đẹp cho vào khung để thưởng thức mà là vẻ đẹp hợp với giày thể thao, áo phông, quần jean đóng bộ.”
“Tuyệt q