Polly po-cket

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nếu Gặp Người Ấy Cho Tôi Gửi Lời Chào

Nếu Gặp Người Ấy Cho Tôi Gửi Lời Chào

Tác giả: Ichikama Takuji

Ngày cập nhật: 02:52 22/12/2015

Lượt xem: 1341246

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1246 lượt.

ng tôi có cảm xúc như thế này.
Cũng có lúc tôi thấy sự trùng hợp của hai Karin trong lời nói và cử chỉ. Ăn xong kem, tôi luôn hỏi cô bé thế này, “Vị của giấc mơ thế nào?”
Ngay lập tức, giống nhau một cách kì lạ, Karin bé nhỏ trả lời với cái miệng còn ngắn lưỡi, “Ngọt lắm…”
Thú tiêu khiển này lại bị cả bố lẫn mẹ cô bé chỉ trích.
“Tớ không muốn cho con bé nhớ những thứ xa xỉ,” Yuji phàn nàn.
“Có gì to tát đâu,” tôi phản đối. “Là kem hoa quả thôi mà. Hồi trước bố tớ chẳng chiêu đãi bọn mình suốt còn gì?
“Cơ mà, hồi đó thì khác.”
“Đúng là thời đại có thay đổi nhưng…”
“Không phải thế,” Yuji bảo. “Kem hoa quả hồi đó chỉ có 370 yen. Còn loại kem mà Satoshi cho Karin ăn bây giờ lên đến 1200 yen đấy. Cứ cho là lạm phát đi chăng nữa thì cũng quá cao cấp.”
Thấy tôi làm bộ mặt đáng thương của một ông bố nuôi bị giật mất niềm hạnh phúc, cuối cùng Yuji cũng bỏ qua.
“Thôi được rồi,” Yuji dịu lại. “Nhưng từ lần sau cậu chỉ được mua loại kem 500 yen bình thường thôi nhé.”
Dĩ nhiên là tôi lờ đi lời hứa đó. Tôi đúng là một ông bố dại dột điển hình mà.
Yuji trở thành một họa sĩ khá có tiếng. Tuy nhiên, không có nghĩa cuộc sống của cậu lập tức trở nên nhàn hạ. Sau khi sinh Karin, Momoka vẫn tiếp tục là nhân viên ở cửa hàng tạp hóa bán đồ nhập khẩu trong khu nhà ga như trước đây. Vậy nên tôi thường trông Karin, dẫn cô bé tới khu vui chơi giải trí hay công viên. Khu vui chơi giải trí ngày thường vắng bóng người nên hầu như lúc nào chúng tôi cũng một mình một vòng đu quay khổng lồ. Karin thích vòng đu quay lắm. Cô bé vô cùng hiếu kì và tham lam muốn biết mọi thứ trên đời.
“Sao lại thế?” là câu cửa miệng của con bé Karin. Hầu như lần nào cũng vậy, lên vòng đu quay là cô bé hỏi, “Sao mọi người bên dưới lại nhỏ thế ạ?”
“Vì bố con mình ở xa nên nhìn thấy bé lại.”
“Sao lại thế?”
“Bởi vì ở xa mà cứ to thế thì phiền lắm phải không?”
“Sao lại thế?”
“Con không thấy là lúc chia tay thì bất tiện lắm sao? Vừa vẫy tay chào vừa đi về phía xa, nếu nó chẳng bao giờ bé lại thì ta đâu có biết khi nào nên dừng vẫy tay, phải không?”
“Sao lại thế?”
Tình trạng này cứ tiếp diễn mãi. Tôi có niềm tin vững chắc rằng cô bé sẽ trở thành một đứa trẻ thông minh.
Khi con Trash đệ nhị qua đời, Karin vẫn chưa biết nói. Cô bé chỉ ngước lên nhìn chúng tôi và hỏi bằng ánh mắt to tròn, “Sao lại thế?”
Quả nhiên Yuji đã khóc. Cậu bỏ cặp kính ra, vừa vo tròn nắm tay dụi mắt vừa khóc, rồi hỏi như để xác nhận. “Nhưng nỗi buồn này cũng có ý nghĩa mà, phải không?”
“Ừ, chắc chắn là vậy. Nỗi buồn càng sâu thì những kí ức của bọn mình về nó càng mạnh.”
“Tớ không quên nó đâu,” Yuji bảo.
“Tớ cũng không quên. Vì nhớ là điều duy nhất mà những người ở lại có thể làm.”
Lễ khai giảng tiểu học của Karin cũng có mặt tôi. Tôi mặc vest tử tế, ngồi vào hàng ghế phụ huynh và quan sát cô bé đang căng thẳng bước vào nhà thể chất.
Cùng năm ấy, chúng tôi nghe tin mẹ Yuji qua đời vì bệnh. Yuji không nói gì. Dù không để lộ đau buồn, nhưng tôi biết chắc chắn Yuji đã có những nhìn nhận riêng. Không hẳn là tất cả các sợi dây liên kết giữa người và người đều diễn ra suôn sẻ. Chúng ta đang sống giữa rất nhiều phản ứng hóa học và tác dụng tương tác, nhưng những thứ mới được sinh ra từ đó lại mang rất nhiều hình dạng, từ tuyệt vời nhất cho đến xấu xa nhất. Không hẳn tất cả đều kết thúc trong đại đoàn viên. Cũng có rất nhiều kết thúc mà kì vọng hóa thành vỡ mộng, chệch hướng và không thể lí giải nổi. Nhưng có lẽ, như vậy mới gọi là hiện thực.
Có lần, tôi hỏi Yuji, “Thực sự thì với Yuji, Karin là một người thế nào?”
Trên bờ hồ trong công viên, Momoka và bé Karin đang cho ngỗng ăn vỏ bánh mì. Yuji tháo cặp kính gọng đen thô kệch và gãi khóe mắt sồn sột, “Tớ thích cậu ấy.”
“Ừ.”
“Tớ đã yêu cậu ấy. Đó là điều cậu muốn hỏi phải không?”
“À, ừ, đúng rồi.”
“Tớ đã yêu cậu ấy suốt. Vì đâu có mấy ai xinh như cậu ấy phải không?”
“Đúng vậy.”
“Tớ đã ngạc nhiên lắm. Rằng sao mình lại có cảm giác này? Tầm tớ vào cấp hai ấy, thế giới đột nhiên thay đổi.”
“Ừ.”
“Nhưng, thế này gọi là tình cảm một phía từ tớ đúng không? Vì tớ nghĩ là nó chỉ khiến Karin thêm phiền phức nên tớ đã im lặng.”
“Nhưng mà…”
“Dù sao Karin cũng vẫn còn là trẻ con. Tớ phát triển sớm hơn cậu ấy. Bởi cũng chẳng còn cách nào khác. Những điều này đều có thời điểm cả đấy.”
“Ừ.”
“Hoặc là, nếu suy nghĩ theo thuyết định mệnh thì có lẽ người dành cho Karin không phải là tớ. Đến lúc Karin quyết định mở cửa sổ, thì xuất hiện ngay trước mặt lại là Satoshi. Cũng có khi dù ta mến thích nhiều thế nào, dù ta có ở gần đến bao nhiêu thì cũng chẳng nên công cán gì cả.”
Tôi nghĩ là tôi đã chờ câu nói này. Đây là cơ hội để tôi có thể đưa ra lời tạ lỗi mà tôi đã không dám nói. Nếu là một gã đàn ông linh hoạt hơn một chút, có lẽ tôi đã làm điều này sớm hơn. Thế nhưng với tôi đây đã là hết mức có thể.
“Yuji…”
Cậu giơ tay như muốn ngăn tôi lại.
“Nếu như cậu cảm thấy dằn vặt vì tớ thì điều đó chẳng có ý nghĩa gì cả.” Bởi vì, Yuji tiếp tục. “Tìn