XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nếu Gặp Người Ấy Cho Tôi Gửi Lời Chào

Nếu Gặp Người Ấy Cho Tôi Gửi Lời Chào

Tác giả: Ichikama Takuji

Ngày cập nhật: 02:52 22/12/2015

Lượt xem: 1341245

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1245 lượt.

h yêu là như vậy đúng không? Chẳng hạn môn chạy 400 mét ấy, nếu luyện tập hằng ngày thì cậu sẽ đạt được mục tiêu; hoặc hoa trồng trong bồn, nếu được tưới nước đầy đủ thì sẽ nở rộ. Nhưng tình yêu lại khác. Vì nó cần tác dụng tương tác, nên chỉ một người cố gắng thôi sẽ chẳng làm được gì cả. Có lẽ nó phải trải qua một quá trình phức tạp. Tình yêu luôn là một điều vô lí phải chăng là bởi tác dụng tương tác phức tạp ấy?”
Thấy tôi không nói được gì, Yuji toét miệng cười. Khuôn mặt cười không đeo kính của cậu trông rất giống điệu cười của cô con gái nhỏ.
“Bây giờ tớ vẫn thích Karin, nhưng tớ còn thích Momoka nhiều hơn. Đó mới gọi là tình yêu nhỉ? Lúc tớ nhận ra thì bọn tớ đã ở bên nhau rồi. Thậm chí bọn tớ còn có con. Tuyệt vời đấy chứ?”
“Ừ, tuyệt vời lắm.”
“Chà, thế nhưng,” Yuji nói, chiếu mắt kính vào phía ánh nắng. “Đôi khi nỗ lực cũng không phải là tồi.”
“Nếu cậu đang nói về tớ thì sai rồi. Tớ chẳng nỗ lực gì cả. Đây là tính cách ăn vào máu tớ rồi.”
“Ừ,” Yuji gật đầu. “Tớ nghĩ cậu sẽ nói vậy. Đó cũng lại là tình yêu đấy.”
“Phải, đây cũng là tình yêu mà.”
Con phố dần thay đổi hình dáng.
Tòa nhà ga được sửa sang khá nhiều, thay vào đó là một bách hóa nhà ga hoành tráng. Cứ mỗi lần ngắm vẻ ngoài lấp lánh đó, tôi lại thấy tòa nhà ga nhỏ nhắn ngày xưa sao mà lạ lắm. Chẳng còn cửa soát vé nơi Misaki lỡ ba chuyến tàu điện vì trò chuyện với tôi. Hôm ấy Misaki mặc chiếc váy liền màu kem. Tôi nhớ ra được chi tiết đó nhưng lại quên sạch chúng tôi đã nói với nhau những gì.
Điều tôi nhớ là mắt Misaki mang màu hạt dẻ hay màu be gì đó, nói chung là một màu sáng như thế. Khi đó tôi đã nghĩ là nó giống với màu mắt của Karin. Tôi đã rất vui. Ở bên Misaki tôi thấy vui lắm, bấy giờ tôi đã ước giá như đêm nay kéo dài mãi mãi. Tôi mới hai mươi chín tuổi, thế giới đang lấp lánh giống như màu mắt của Misaki. Về độ tuổi thì chúng tôi vẫn còn trẻ đến mức vô tư, xét ở nhiều nghĩa, chúng tôi vẫn còn là trẻ con. Thế giới dịu dàng như một chiếc nôi và phương diện tàn khốc, khắc nghiệt thì được che giấu một cách tài tình.
Một đêm đầy phép thuật. Cho đến giờ mỗi khi nghĩ về đêm hôm ấy, tim tôi lại hơi nhói đau.
Phải rồi, tôi quên kể một điều quan trọng.
Tin nhắn Karin để lại. Nó được giấu trong chương trình để thao tác bán hàng trực tuyến mà tôi đã nhắc đến lúc trước.
Cái này được gọi là trứng phục sinh thì phải. Không phải thứ cầu kì bắt mình chạy quanh tìm kiếm, nhưng cũng được đầu tư khá công phu. Đó là một chương trình hẹn giờ vào đúng buổi trưa ngày sinh nhật tôi, nó đột nhiên hiện lên màn hình máy tính.
Thoạt trông thấy, tôi thực sự bất ngờ. Một kẻ gà mờ máy tính như tôi đã đinh ninh rằng cái máy bị hỏng.
Thoạt tiên màn hình tối đen lại, âm nhạc nổi lên. Vì quá lo lắng nên tôi không phát hiện ra ngay, sau khi nghe kĩ tôi mới nhận ra nó là bài Funiculi Funicula.
Tiếp đó, trong khung cảnh đen ngòm, hình người được vẽ bằng những chấm trắng hiện lên từ phía góc phải màn hình. Người đó vẫy tay hòa theo tiếng nhạc, vừa đi vừa nhất đùi lên cao. Tiếp theo sau là một người bằng chấm trắng nữa. Sau khi tất cả xuất hiện trên màn hình là ba con người và một con vật.
Ra là vậy. Cuối cùng đến tôi cũng nhận ra. Đây chắc hẳn là trò của Karin.
Ở giữa là (người chấm trắng mà tôi đồ là) tôi, Karin đứng bên trái (tóc dài, mặc áo khoác), bên phải là Yuji (trông nhỏ hơn hẳn và hình như là đeo kính), bên cạnh đó là con Trash (trông giống sinh vật khó định hình ở hành tinh khác). Bỗng, đột ngột, Yuji bắt đầu hát Happy Birthday với giọng the thé kì lạ như hít phải khí heli. Bài hát có hòa âm đàng hoàng, Yuji chấm trắng giơ hai tay lên cao, gập cong lưng lại và hát nhiệt tình. Karin chấm trắng cầm cục bông trong tay từ bao giờ, cô phất lên và vẫy thật mạnh. Lát sau bài hát kết thúc, tôi nghe thấy tiếng “Happy Birthday, Satoshi!,” pháo giấy nổ giòn giã bắn chi chít màn hình. Con Trash chấm trắng nãy giờ chỉ cất giọng “Huýt!”
Karin vừa ôm Satoshi vừa nói, lời nói được viết trong khung hiện lên trên đầu cô. “Chúc mừng sinh nhật cậu, Satoshi. Cuối cùng cậu đã ba mươi tuổi rồi nhỉ? Tớ luôn cầu mong hạnh phúc đến với cậu. Hạnh phúc của tớ là thấy cậu và Yuji thực hiện được giấc mơ và sống hạnh phúc. Tớ tặng cậu nụ hôn đong đầy tình bạn để trong năm nay cậu sẽ ngập tràn hạnh phúc nhé. Chiu… u… u!”
Và rồi Karin chấm trắng nhảy chồm lên với một lực mạnh đến mức suýt thì làm gãy xương sườn Satoshi chấm trắng và trao một nụ hôn nóng bỏng.
Lời thoại trên màn hình cuộn tròn, câu cuối cùng hiện lên. “P.S. Cậu phải cảm ơn mẹ cậu đàng hoàng đấy nhé. Hôm này là ngày mẹ cậu đã sinh ra cậu mà. Cậu còn nhớ chứ?”
“Dĩ nhiên rồi,” tôi thì thầm với màn hình. “Tớ vẫn còn nhớ. Cảm ơn cậu, Karin. Lần đầu tiên tớ nhận được món quà sinh nhật tuyệt vời thế này. Dù chỉ là nụ hôn tưởng tượng của cậu nhưng có vẻ như một năm tới đây của tớ sẽ rất hạnh phúc.”
Món quà đó hằng năm đều tới. Do đời máy cũ, tôi đã đổi máy tính dùng cho công việc mấy lần nhưng riêng phần mềm này thì tôi sao chép lại cẩn thận. Động tác và lời nói