80s toys - Atari. I still have

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nếu Mùa Hạ Ấy Em Không Gặp Anh

Nếu Mùa Hạ Ấy Em Không Gặp Anh

Tác giả: Tuyết Tiểu Thiền

Ngày cập nhật: 04:03 22/12/2015

Lượt xem: 134887

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/887 lượt.

tôi nói với tôi rằng, Tịch Hạ, người mà Thẩm Gia Bạch yêu không phải là mình, anh ấy yêu người con gái trong thư! Bởi vì anh ấy từng nói, người con gái đó mới là người con gái trong mộng của anh ấy, còn mình, đã phụ lòng anh ấy.
Anh ấy đã đi đâu? Anh ấy có nói là đi đâu không?
Chương Tiểu Bồ trả lời: Không, anh ấy nói có thể sẽ ở lại Nhật, cũng có thể sẽ về.
Tôi lại thở dài, tôi biết, tôi và Thẩm Gia Bạch lại một lần nữa lỗi hẹn rồi.
Cũng có thể tình yêu là như thế, bạn luôn cho rằng bạn rất yêu anh ấy, kết quả tình yêu chỉ là cái bóng của chính mình, bạn luôn cho rằng bạn không yêu anh ấy, còn anh ấy lại như cái bóng luôn song hành với bạn.
Không sớm một bước, không muộn một bước, khi tôi đến Nhật Bản, Thẩm Gia Bạch vừa rời xa Chương Tiểu Bồ được ba ngày.
Không ai biết anh đi đâu, với tính cách của anh, lang thang suốt đời cũng chưa biết chừng, anh từng nói trong thư rằng, rất thích làm một người lang thang, một người đi đến cùng trời cuối đất thì càng tốt, nếu có một hồng nhan tri kỉ bên cạnh thì càng tốt hơn. 
Đấy chính là duyên phận, bạn có thể hận duyên phận không? Có thể trách duyên phận không?
Đang là tháng tư, tôi và Chương Tiểu Bồ đi ngắm hoa anh đào.
Hoa anh đào của Nhật đẹp rực rỡ, chúng tôi đi dưới những gốc hoa anh đào, cánh hoa lả tả rơi xuống, đậu trên mặt, đậu trên quần áo.
Thế sự, đôi khi thoạt nhìn thì thấy rất tàn khốc, nhưng suy đi nghĩ lại, cũng là một loại từ bi, chúng tôi sống bên nhau từ nhỏ, cho tới hôm nay, người con gái ngông cuồng kia đã trở thành một phụ nữ điềm đạm trầm tĩnh.
Chương Tiểu Bồ đi trước tôi, cô ấy quay đầu lại, sau đó cười rất tươi, tôi chụp ảnh cho cô ấy, trong ảnh cô ấy vẫn xinh đẹp như thế, chỉ có điều, vẻ đẹp này đã cách chúng tôi cả bãi bể nương dâu rồi.
Chúng tôi cùng ngẩng đầu, nhìn những cánh hoa anh đào bay bay, giống như tuổi thanh xuân bi thảm của chúng tôi, cũng đã bay xa, không bao giờ còn trở lại được nữa.
Còn trong lòng tôi thầm nói, Chương Tiểu Bồ, bạn yêu quý, chúc phúc cho cậu, phải, mình thật sự chúc phúc cho cậu, bởi vì, cậu là duy nhất, cậu xấu, cậu tốt, cũng vẫn là người bạn duy nhất của mình, mãi mãi là bạn mình, sự quấn quýt từ năm mười sáu tuổi, là sự si mê cả đời, là mối lương duyên cả một đời!
Chương Tiểu Bồ khẽ ngẩng đầu, hứng lấy vài cánh hoa, cô ấy nói: Cậu có biết không Tịch Hạ, đôi khi, cánh của thiên thần cũng sẽ bị gãy! Tại sao tình yêu lại phải trải qua trăm cay ngàn đắng như thế? Tại sao, tình yêu đầu của một người chỉ như một thứ quả xanh trên cành cây trực rung đã rụng chứ? Tại sao, chúng ta cứ phải đi tìm đi kiếm một người luôn đứng ở bờ bên kia? Tại sao, khi mình yêu anh ấy, anh ấy lại không yêu mình, tại sao, khi anh ấy yêu mình, mình lại vừa hay đi ngang qua?
Cậu thấy đấy, đấy mới chính là tình yêu.
Nó lúc nào cũng giống như một đứa trẻ cứng đầu, luôn tìm cách lẩn trốn cậu, cậu tìm đi kiếm lại và cần nó, kết quả phát hiện người đó chẳng yêu gì cậu, cậu chờ cậu đợi, kết quả chiếc xe đó đã chở người đó đi qua từ lâu.
Tình yêu trên thế giới này, đâu có thứ gì là đúng lúc, vào đêm trăng sáng, hoa nở, cậu đi ngang qua, anh ấy cũng ngang qua, kim phong ngọc lộ tương phùng rồi, sau đó cùng mỉm cười: Thì ra em cũng đang ở đây?
Nghe xong những lời Chương Tiểu Bồ nói, tôi chỉ vỗ vỗ vai cô ấy: Được rồi, đừng buồn bã nữa, hãy cố gắng sống cho tốt nhé.
Tôi làm sao biết được những ý tứ mà cô ấy muốn nói trong đó!
Tôi làm sao biết được!
Cuối cùng khi chia tay, Chương Tiểu Bồ nhìn hoa anh đào bên ngoài cửa sổ nói, Tịch Hạ, nếu có kiếp sau, chúng ta đổi cho nhau nhé, cậu làm Chương Tiểu Bồ, mình làm Tịch Hạ, mình nợ cậu, mình sẽ trả cho cậu… bởi vì, mình có lỗi với cậu!
Chúng tôi khẽ nắm chặt tay nhau, nước mắt tuôn rơi, tôi nói: Nếu có kiếp sau, mình vẫn làm Tịch Hạ, mình nguyện bị phụ, bởi vì, chúng ta là bạn!

Visa của tôi cũng đã hết hạn, không thể ở lại Nhật thêm được nữa, tôi gọi điện cho Xuân Thiên nói: Em sẽ về, hãy đợi em.
Đúng, tôi nên quay về thôi, từ khi bắt đầu trả lời lá thư đó, tôi đã luôn đuổi theo tình yêu trong mộng của mình, nhưng đến cuối cùng, tôi đang đuổi theo cái gì, tôi đang chạy theo cái gì?
Tôi chỉ còn lại một trái tim với vô vàn vết thương!
Chiếc đồng hồ trên cổ tay tích tích tắc tắc, mỗi lần tôi nghe thấy tiếng kêu của nó, tôi liền nhớ tới những lời Xuân Thiên nói: Mỗi phút mỗi giây của tình yêu là mỗi phút mỗi giây anh nhớ em.
Còn tôi và Xuân Thiên, coi như có duyên phận kiếp này.
Từ lúc đâm vào tôi cho tới khi đến thành phố A tìm tôi, thêm cả lần đầu tiên tiếp xúc thân mật, thậm chí nụ hôn đầu vô tâm, thật chí hết lần này tới lần khác đi mua vé tàu cho tôi, tôi trẹo chân anh đến Thượng Hải đón tôi về, sang Anh tìm tôi… nghĩ đi nghĩ lại, những lần tiếp xúc của tôi và Xuân Thiên nhiều hơn giữa tôi và Thẩm Gia Bạch biết bao nhiêu!
Tôi và Thẩm Gia Bạch là hai đám mây trên trời, lững lờ trôi, nhưng không bao giờ chạm vào nhau.
Tôi và Xuân Thiên, lúc nào cũng chắc chắn, cẩn thận, lúc nào cũng ở dưới mặt đất, những lời anh