
Tác giả: Tuyết Tiểu Thiền
Ngày cập nhật: 04:03 22/12/2015
Lượt xem: 134895
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/895 lượt.
giúp em chạy theo tình yêu đó, cả hai sự theo đuổi đó, một là vì em, cái còn lại cũng là vì em.
Trong kí ức của tuổi thanh xuân, ngoài em ra, anh chẳng có gì, tất cả những kí ức có liên quan đến tình yêu, đều là em!
Không có em, nghĩa là cũng không có thế giới này nữa. Em là cả thế giới của anh, vũ trụ của anh, tất cả của anh. Nước mắt Xuân Thiên chảy giàn giụa.
Em biết, em biết. Đến lúc này, tôi chỉ có thể nói với Xuân Thiên rằng tôi biết, tôi còn biết, tôi cũng mang trong mình một trái tim cố chấp như thế.
Anh mở điện thoại ra, em xem đi, tin nhắn em gửi cho anh, tin nhắn nói vai trái của anh thấp hơn vai phải, anh vẫn còn giữ đây, anh không nỡ xóa, anh luôn cảm thấy em yêu anh, nhưng chính em cũng không biết điều ấy!
Anh có yêu em không?
Yêu.
Yêu bao nhiêu?
Rất yêu rất yêu.
Rất yêu rất yêu là yêu bao nhiêu?
Anh nghĩ một lát rồi nói, là có thể yêu đến chết.
Đây là đoạn đối thoại của tôi và Xuân Thiên, hỏi xong rồi, nước mắt tôi tuôn rơi.
Lần đầu tiên tôi đưa tay ra, vuốt ve gò má của người con trai ngồi đối diện với mình, Xuân Thiên, đợi em được không? Em không tìm được Thẩm Gia Bạch, em sẽ quay về, sau đó, chúng ta kết hôn sinh con và sống tới già, được không – nếu anh đồng ý đợi em!
Đợi! Anh nhất định sẽ đợi! Cho dù phải đợi một nghìn năm một vạn năm, cho dù đợi tới khi tóc bạc, anh sẽ đợi. Cho dù đợi đến kiếp sau, nếu trên thế giới này còn có một người yêu em, thì người đó nhất định là anh!
Còn nữa, Xuân Thiên nói, anh hi vọng em sẽ chết trước anh, bởi vì, anh sợ em ở lại trên thế giới này một mình sẽ cô đơn.
Nước mắt, từng giọt từng giọt rơi vào trong cốc, tôi uống một hơn cạn, tại sao tình yêu trên thế gian này chia li nhiều hơn hoan hợp, tại sao luôn có hai người lướt qua nhau?
Xuân Thiên cầm một điếu thuốc và châm lửa hút.
Nhìn cách anh hút thuốc, tôi cuối cùng hiểu ra, thì ra, yêu tới sâu đậm sẽ cô đơn!
Tôi cứ nghĩ rằng lau hết đợt nước mắt này thì sẽ không còn nữa, nhưng, vừa lau xong, lại một đợt khác rơi xuống, điều này giống tình yêu biết bao, hết đợt này đến đợt khác, không ngừng không nghỉ.
Đến Nhật Bản tìm tình yêu
Sau khi đến Nhật, Xuân Thiên giúp tôi liên hệ với các bạn đang du học bên này, họ đã giúp tôi tìm ra Chương Tiểu Bồ!
Tôi vui mừng như muốn phát điên, bởi vì không ngờ lại tìm thấy Chương Tiểu Bồ nhanh như thế.
Chương Tiểu Bồ sống ở ngoại ô Tokyo, có điều, bây giờ cô ấy không còn tên là Chương Tiểu Bồ nữa, khi tôi gặp cô ấy, cô ấy mặc Kimono, cúi mặt cụp mắt chào tôi, hoàn toàn giống phong cách của người Nhật Bản, cô gái tạo ra trào lưu nhuộm tóc đỏ năm đó không còn nữa.
Chương Tiểu Bồ lúc này tên là Noriko.
Sakai rất thích cô, bởi vì cô có phong thái cổ điển của con gái phương Đông, còn Chương Tiểu Bồ đã chán ngấy cuộc sống nhơ nhuốc này rồi, hơn nữa, Sakai có tiền, thế là, cô quyết định lấy anh ta.
Ai đó đã từng nói: Khi trái tim của người con gái đã chết, sẽ rất dễ dàng quyết định kết hôn.
Giây phút cô quyết định kết hôn, trong lòng Chương Tiểu Bồ rất bình tĩnh.
Đúng thế, quên hết tất cả.
Làm lại từ đầu.
Làm một người vợ hiền, cụp mắt cúi mặt, quên đi tình yêu, quên đi Thẩm Gia Bạch!
Khi cô quyết định kết hôn, Thẩm Gia Bạch đang tìm cô như muốn phát điên khắp Nhật Bản.
Khi anh tìm thấy cô ấy, cô ấy đã là gái có chồng.
Họ nhìn nhau, sắc mặt Chương Tiểu bồ tĩnh lặng như nước, giống hệt như tiếp đón tôi, ngồi đối diện với Thẩm Gia Bạch, nói: Chào ông, mời dùng trà.
Thẩm Gia Bạch không tin, chạy lại lắc lắc gọi cô, nhưng, trái tim cô ấy đã tĩnh lặng như nước, người phụ nữ có khuôn mặt trầm tĩnh đó nói: Xin lỗi, tiên sinh, tôi không thể tiếp xúc với ông được nữa.
Lần gặp cuối cùng, họ đối mặt với nhau, không có gì để nói, lúc này, cho dù có trăm ngàn điều muốn nói, nhưng nói với ai đây?!
Cô ấy nói với anh: Hãy quên em đi.
Cô ấy đã nói với anh: Có thể còn có người hợp với anh hơn em!
Chương Tiểu Bồ lúc này trái tim như bị dao cắt! Đúng thế! Người đối diện với cô đã từng là người cô yêu, anh và cô đã từng có nhiều kỉ niệm, nhưng bây giờ, cô là gái đã có chồng, sao có thể chạy tới gẫn gũi với anh? Sao có thể?
Khi Thẩm Gia Bạch đi ra ngoài, Chương Tiểu Bồ cất tiếng gọi anh trong lòng, nhưng, Thẩm Gia Bạch không quay đầu lại!
Chương Tiểu Bồ chạy đuổi theo tới cửa, nhìn Thẩm Gia Bạch biến mất, cô biết, đời này, người con trai mà cô yêu nhất kia, lần này, thật sự, thật sự rời xa cô rồi!
Còn duyên phận, đôi lúc, thật nông, nông tới mức chỉ đủ để yêu một chút một chút đó thôi, khi cô thật sự yêu một người đàn ông, thì cô lại phát hiện ra, cô sắp mất anh!
Tình này đáng nhớ, tình này đáng nhớ!
Cô ấy không nhắc đến tên tôi, không nói ra bí mật to lớn được cất giữ trong tim, Chương Tiểu Bồ nói, nếu tôi và Thẩm Gia Bạch có duyên, thì sớm muộn gì chúng tôi cũng gặp nhau, sớm muộn gì cũng sẽ nói ra, sự tự tôn cuối cùng này cô ấy vẫn giữ lại cho riêng mình.
Còn lúc này, Chương Tiểu Bồ ngồi trước mặt