
Tác giả: Đinh Mặc
Ngày cập nhật: 04:38 22/12/2015
Lượt xem: 1341890
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1890 lượt.
câu: “Tử phi ngư, yên tri ngư chi lạc (*)?”
(*) Cậu chẳng phải là cá, thì sao biết được niềm vui của cá?
Thư Hàng cười: “Thôi xin cậu! Ở nơi nam nhiều nữ ít, suốt ngày tiếp xúc với hung ác bạo tàn, thú vị lắm sao?”
“Dù sao cũng thú vị hơn đám vô tích sự suốt ngày chơi bời nhậu nhẹt các cậu.” Quý Bạch cười nhạt.
Thư Hàng ngẩn người. Trầm mặc một lúc, anh ta không tức giận mà gật đầu.
“Chúng tớ đúng là chẳng thú vị gì cả.” Thần sắc Thư Hàng trở nên nghiêm túc: “Trên đời này không có việc gì khó, vì vậy rất vô vị. Người khác vừa nghe cậu là con cháu nhà ai, lập tức vuốt đuôi giải quyết cho cậu. Chỉ mỗi việc giơ tay đóng con dấu, liền có người khen cậu là kỳ tài trong lĩnh vực thương mại. Nếu cậu muốn thực sự dựa vào bản thân, người ta không chừng nói sau lưng cậu, tên đó có bản lĩnh gì ngoài việc hắn mang họ Thư?”
Quý Bạch nở nụ cười lãnh đạm, đồng thời vỗ vai Thư Hàng. Thư Hàng cũng biết câu nói của anh ta hơi buồn cười, coi như lời nói lúc uống rượu say.
Hai người hút thuốc một lúc, Thư Hàng lại mở miệng: “Cậu chẳng thật thà gì cả. Ban đầu, cậu nói dối mẹ cậu, kêu gia nhập ngành cảnh sát là nhằm mục đích làm chính trị. Lần này cậu về nhà, mẹ cậu không cằn nhằn đấy chứ? Cậu đúng là đồ bất hiếu.”
Thật ra không chỉ bà Quý, tất cả bạn bè cùng lớn lên với Quý Bạch đều cho rằng anh thi vào trường cảnh sát, vì không muốn làm kinh tế như bố anh, mà kế thừa truyền thống của ông nội, vốn là một tướng quân. Kết quả bảy năm trôi qua, tuy anh đạt thành tích tốt trong công việc, đề bạt cũng rất nhanh nhưng dù sao vẫn ở tuyến đầu nguy hiểm.
Quý Bạch tắt điếu thuốc, cười cười: “Mẹ tớ quen biết cả hệ thống cảnh vụ. Nếu không viện cớ, lúc thi vào trường cảnh sát, tớ bị đánh trượt thẳng cẳng cũng không biết chừng. Chuyện này cậu đừng bận tâm nữa.”
Thư Hàng nghĩ thầm: “Biết rồi, tớ cũng chỉ nói đến mức đó thôi.” Anh ta lập tức chuyển sang đề tài khác: “Xem ra bây giờ cậu vẫn còn độc thân?”
Quý Bạch gật đầu.
Thư Hàng cười cười: “Nghe nói cậu ngày đêm xông pha chiến đấu. Thức đêm nhiều dễ đau thận đấy, người anh em. Chỉ e đến lúc cần dùng, đồ của cậu không dùng được nữa.”
Quý Bạch liếc anh ta một cái: “Lạc đà dù gầy cũng to hơn ngựa.”
Thư Hàng khóc không được mà cười cũng chẳng xong.
Hai người im lặng một lúc, Quý Bạch chợt nhớ ra một chuyện, quay sang nói với Thư Hàng: “Thật ra năm ngoái tớ đi coi mắt một lần.”
Thư Hàng kinh ngạc: “Cậu đi coi mắt?”
Quý Bạch gật đầu: “Cháu gái của phu nhân Cục trưởng. Bọn tớ hẹn hò mấy tuần, cuối cùng đường ai nấy đi.”
Thư Hàng tỏ ra hưng phấn: “Tại sao?”
Quý Bạch lại châm một điếu thuốc, cất giọng lười nhác: “Cô gái này cũng khá xinh đẹp, là hoa khôi của huyện Hưởng Xuyên. Nhưng thời gian đó tớ rất bận, cũng chẳng gặp mặt mấy lần. Cuối cùng, người ta vớ được một công tử nhà giàu, đá bay tớ.”
Thư Hàng có vẻ không tin, anh nhìn chằm chằm gương mặt nghiêng anh tuấn của Quý Bạch: “Tốt xấu gì cậu cũng là ‘bông hoa’ của đại viện chúng ta. Cô gái đó nỡ đá cậu dứt khoát như vậy sao?”
Quý Bạch cười cười: “Thật ra cô ta từng đến tìm tớ một lần, nói cô ta rất đau khổ khi phải đưa ra quyết định này. Nếu tớ có thể mua cho cô ta một căn hộ ở thành phố Lâm trong vòng ba năm, cô ta sẽ bỏ anh chàng nhà giàu rồi đi theo tớ.”
Thư Hàng nghiêm túc ngẫm nghĩ: “Giá trị của cậu chỉ là một căn hộ? Yêu cầu thấp quá còn gì, cậu trả lời thế nào?”
“Tớ nói tiền lương hàng tháng của tớ là sáu ngàn, trong khi giá nhà ở thành phố Lâm mười ngàn một mét.”
Thư Hàng cười ha hả: “Ôi trời! Tớ không tin có người đàn bà ngốc nghếch như vậy? Áo khoác cậu mặc trên người, đồ mới ít nhất cũng trị giá vài chục ngàn? Cô ta nhìn không ra sao?”
Quý Bạch nheo mắt cười: “Cô ta hỏi tớ, quần áo của anh có phải là hàng fake loại A mua trên đường Tú Thủy ở Bắc Kinh hay không? Tớ nói: ‘Phải, hóa ra em cũng biết đường Tú Thủy’.”
Thư Hàng ôm bụng cười một trận. Sau đó, anh vỗ vai Quý Bạch: “Cô gái này cũng tốt đấy chứ, quá thẳng thắn.”
Quý Bạch gật đầu: “Đúng là thẳng thắn, tình cảm cũng có thể niêm yết giá, mua bán sòng phẳng.”
Đúng lúc này, cửa phòng VIP mở toang, một đám người đi ra. Có người vừa cười vừa chỉ vào một người khác: “Đi thôi, đến nhà cậu ta uống rượu quý của ông già cậu ta.”
Thư Hàng hỏi Quý Bạch: “Cậu có đi không?”
Quý Bạch hít một hơi thuốc rồi ném mẩu thuốc còn lại vào gạt tàn, cất giọng lười nhác: “Đi chứ, tội gì không đi.”
***
Cũng vào lúc chạng vạng ở thành phố Lâm ẩm ướt, hai bên bờ dòng sông chảy xuyên qua thành phố, đèn điện sáng choang.
Chuông báo hiệu hết giờ làm việc vang lên, Diêu Mông vẫn không có ý ra về. Cô nói muốn xem thêm tài liệu, còn nhanh nhẹn đề nghị đặt cơm hộp cho các đồng nghiệp tăng ca. Mấy người cảnh sát nói cười vây quanh chỗ cô ngồi.
Hứa Hủ xách túi đứng dậy, muốn lịch sự chào tạm biệt mọi người. Nhưng đứng một lúc vẫn không có ai chú ý đến cô. Cô lại không có thói quen nói to, cuối cùng cô đành lặng lẽ ra về.
Xe ô tô của Hứa Tuyển đã đậu sẵn bên lề đường. Bây giờ là giờ cao điểm tan tầm, ánh hoàng hôn v