pacman, rainbows, and roller s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nếu Ốc Sên Có Tình Yêu

Nếu Ốc Sên Có Tình Yêu

Tác giả: Đinh Mặc

Ngày cập nhật: 04:38 22/12/2015

Lượt xem: 1341895

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/1895 lượt.

sắc u ám, hình họa tựa con người, tựa ma quỷ, cũng giống ngọn núi hay hư vô.
“Xem ra, Quý đội là người rất tuân thủ nguyên tắc, nhưng cũng là người có cá tính.” Diêu Mông đứng thẳng người trước bàn làm việc, trên tay cô cầm tấm giẻ lau ướt, cười nói với Hứa Hủ.
Hứa Hủ gật đầu, cô cũng có suy đoán tương tự.
Diêu Mông thở dài: “Bạn học đều ngưỡng mộ hai chúng ta, có thể gia nhập đội hình cảnh của thành phố. Không biết Quý đội có hướng dẫn thực tập sinh không? Anh Triệu nói, trước đây Quý đội rất hiếm khi nhận lời dẫn dắt sinh viên.”
Hứa Hủ hiểu ra một điều, Quý Bạch vẫn chưa nói với người khác chuyện anh liên lạc với cô.
Ở trường học, Hứa Hủ và Diêu Mông không mấy thân thiết, nhưng Diêu Mông rất chủ động và hướng ngoại, là một trong số ít bạn học có thể nói chuyện dăm ba câu với Hứa Hủ. Hứa Hủ đối với Diêu Mông không có cảm giác đặc biệt, cô chỉ thấy Diêu Mông là cô gái có năng lực toàn diện.
Hứa Hủ có thể nhận ra, Diêu Mông rất muốn đi theo Quý Bạch. Điều này hoàn toàn bình thường, vì bản thân cô cũng như vậy. Thế là Hứa Hủ thẳng thắn tiết lộ: “Hôm qua Quý đội gọi điện cho mình, bố trí một số nhiệm vụ. Mình nghĩ, chắc anh ấy sẽ hướng dẫn mình.”
Diêu Mông ngẩn người, đáy mắt vụt qua một tia thất vọng. Nhưng cô nhanh chóng nở nụ cười bất lực: “Được rồi, mình biết không tranh nổi với bạn.”
Diêu Mông thẳng thắn bày tỏ thái độ, khiến Hứa Hủ mỉm cười. Diêu Mông cũng cười, đồng thời ném tấm giẻ lau cho Hứa Hủ: “Mình còn muốn có biểu hiện tốt để Quý đội chú ý đến mình. Bây giờ thì thôi, sư phụ của ai người ấy hầu hạ, mình không lau nữa!”
Hứa Hủ gật đầu, nhận tấm giẻ bắt đầu lau tỉ mỉ. Diêu Mông dõi theo bóng lưng cúi xuống của Hứa Hủ, cười nói: “Hứa Hủ, chúng ta hãy cùng cố gắng. Tuy không cùng người hướng dẫn nhưng sau này chúng ta hãy thường xuyên giao lưu.”
“Được.” Hứa Hủ nghiêm túc gật đầu.
***
Sau khi tan sở, Hứa Hủ vẫn ngồi cắm mặt trước máy vi tính. Diêu Mông không nhiệt tình đặt cơm cho các đồng nghiệp tăng ca như hôm qua, mà ra về đúng giờ.
Bố mẹ Diêu Mông là công nhân nhà máy giày đã nghỉ hưu, nhà cô nằm trong khu tập thể cũ kỹ của nhà máy. Về đến nhà, Diêu Mông không có khẩu vị ăn cơm. Cô về phòng khóa trái cửa, bất chấp lời hỏi han của bố mẹ.
Nằm trên giường một lúc, Diêu Mông lấy máy di động, bấm dãy số cô đã thuộc làu như cháo chảy.
“Chào anh, Quý đội.” Diêu Mông hơi căng thẳng, cô cố gắng duy trì giọng nói ngọt ngào: “Em là sinh viên thực tập Diêu Mông. Em xin lỗi vì đã làm phiền anh. Hôm nay thu thập tài liệu, em gặp mấy vấn đề khó hiểu, em nghe cảnh sát Triệu nói, anh tương đối nắm rõ về mảng này. Em có thể thỉnh giáo anh không ạ?”
Một điều khiến cô vui mừng là, thái độ của Quý Bạch rất hòa nhã. Sau khi nghe câu hỏi của cô, anh nhẫn nại giải thích, còn khen cô ham học hỏi. Điều đó khích lệ Diêu Mông, khiến cô mạnh dạn mở miệng: “Quý đội, em biết anh rất ít khi hướng dẫn sinh viên thực tập. Nhưng em hy vọng có dịp theo anh học tập, không biết liệu anh có thể cho em cơ hội?”
Ở đầu kia điện thoại, Quý Bạch cười cười: “Làm gì có chuyện đó. Việc hướng dẫn thực tập, đội đã quyết định rồi. Cảnh sát Ngô sẽ hướng dẫn em, chú ấy có kinh nghiệm vô cùng phong phú. Lúc mới vào đội, tôi đã học hỏi nhiều điều từ chú ấy.”
Diêu Mông mỉm cười: “Thế thì tốt quá.”
“Còn chuyện gì nữa không?”
“Hết rồi, cám ơn anh.”
Sau khi cúp điện thoại, Diêu Mông ngồi thừ người ở đầu giường, nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ. Ánh hoàng hôn chiếu xuống dãy nhà cũ kỹ như phế tích hoang tàn. Trong lòng cô buồn bã, cảm thấy nước mắt sắp trào ra khóe mi.
Một lúc sau, Diêu Mông lại cầm máy di động, gửi một tin nhắn: “Quý đội, cám ơn lời chỉ bảo của anh. Em sẽ đi theo cảnh sát Ngô, cố gắng học tập, không phụ lòng mong đợi của lãnh đạo trong đội. PS: Sau này nếu gặp phải vấn đề nan giải, em có thể coi anh như một người thầy, thỉnh giáo anh không ạ?”
Kết quả đợi một lúc lâu, Quý Bạch cũng không trả lời. Cho đến khi Diêu Mông xuống nhà ăn cơm qua loa, rửa bát và lau nhà, điện thoại di động mới rung lên. Diêu Mông cầm điện thoại, là tin nhắn của Quý Bạch: “Đối với các em, thầy giáo thực tập chỉ là nhân tố rất nhỏ, quan trọng là thành tích công việc. Học trò của tôi và học trò của người khác cũng giống nhau cả thôi. Em hãy cố gắng!”
***
Sau khi ăn bữa tối ở Cục Cảnh sát, Hứa Hủ liền về nhà. Cô đang sống ở khu chung cư gọi là ‘Ngự Đình Uyển’. Hứa Tuyển mua căn hộ này từ đầu năm nay. Khu chung cư nằm ở khu vực tài chính thương mại, tập trung nhiều nhân tài, trị an rất tốt, đồng thời gần nơi làm việc của Hứa Tuyển.
Thấy thời gian vẫn còn sớm, Hứa Hủ thay quần áo, cầm chiếc khăn mặt, đeo tai nghe rồi ra cửa. Gần khu chung cư có một công viên mới xây, môi trường rất tốt. Cô định chạy vài vòng rồi về nhà tiếp tục làm việc.
Trời vẫn chưa tối, trong công viên phủ một màu xanh mát mắt. Hứa Hủ chạy chầm chậm trên lối đi nhỏ. Xung quanh cũng có nhiều người tập thể dục, gồm cả trung niên, thanh niên, ông bà già và trẻ nhỏ... Hứa Hủ bật nhạc khá to, thoải mái giữ nguyên tốc độ như đ