
Tác giả: Cốc Hựu Tử
Ngày cập nhật: 03:02 22/12/2015
Lượt xem: 1341137
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1137 lượt.
vào nhau, Diệp Thái Vi bỗng lùi lại.
Từ Trạm không từ bỏ ý định, tiến lại gần, nhưng chỉ được hưởng một nụ hôn phớt như chuồn chuồn lướt nước.
Anh không giận, khóe môi cong lên, ánh mắt cũng chứa ý cười: “Sao thế?”
Diệp Thái Vi cắn môi dưới, đôi mắt ngấn lệ chớp cái đã trở nên bướng bỉnh, “Anh vừa mới nói, em không cần phải làm gì hả?”
“Anh nói thiếu hai chữ, anh muốn nói là, “sau này” không phải làm gì nữa.” Khuôn mặt Từ Trạm hiện lên vẻ quái dị, “Hiện tại em phải làm một chuyện.”
“Hả?” Diệp Thái Vi ôm anh không buông tay, nghiêng đầu cười với anh, biểu hiện có vài phần tương tự với anh, “Làm gì?”
“Việc em cần làm bây giờ là, đẩy anh vào tường, hôn anh ngấu nghiến.”
“Có vẻ như “trà lư” đã đi vào quỹ đạo rồi đấy, có nên tìm trò gì mới chơi không?” Điền Văn thấy “trà lư” làm ăn phát đạt, chỉ muốn bóp cổ tay vì sự phán đoán sai lầm của mình nên đã đánh mất cơ hội kiếm tiền này.
Giang Lạc ngồi xổm cạnh bàn, tầm mặt hướng thẳng vào hai cái cốc thủy tinh, còn nghiêm túc quan sát thứ rượu rắn thượng phẩm để tìm ra sự khác biệt của nó, nhìn mãi lâu mà vẫn không tìm được gì nên quay ra lườm Điền Văn một cái với vẻ tức giận.
“Chắc là ông không nhìn thẳng được vào cuộc sống hôn nhân ảm đạm nên mới cuống cuồng đi tìm trò vui khác hả?”
“Một ngày không sủa thì ông chết hả?” Bị đánh trúng chỗ đau, Điền Văn chỉ tay vào hai cái cốc trên bàn, “Tôi thấy ông có nhìn cái này cả ngày cũng chẳng làm người ta có thai được đâu, rỗi hơi đi gây sự với thằng này!”
Giang Lạc nhướng mày vẻ khinh thường, “Người có mắt đều nhìn ra ai đang sinh sự nhỉ? Ông đừng có rống lên với tôi, có bản lĩnh thì tìm một dự án ngon lành đi, lao vào văn phòng của bố ông ấy, một bước ngồi vào ghế, hùng dũng tuyên bố ông trưởng thành rồi đi.”
Từ lúc bước vào “trà lư” cách đây hai tiếng đã nhìn cô bằng ánh mắt quỷ quái đó, nghĩ là cô đã lạc vào cõi thần tiên đến mức không cảm nhận được sao?
Sau khi Diệp Thái Vi giãi bày hết mọi nỗi buồn thầm lặng trong lòng ra, Từ Trạm cũng trở nên kiên định hơn, vì đã xác nhận cô “không dám” là vì cô để tâm chứ không phải vì cô “không muốn”, điều này thật sự như một liều thuốc an thần cho anh. Trong cục diện hòa hảo, Từ Trạm đã chấp nhận đề nghị “tạm hoãn” của Diệp Thái Vi, hai ngày trước đã lên đường đến cơ sở trồng trà lần trước.
Vì bị cảm nên Diệp Thái Vi không đi cùng được, vậy nên đến “trà lư” báo tin rồi kiếm một cái ghế tựa nằm bẹp một ngày, vừa đấu tranh với bệnh vừa suy tư về cuộc đời mình.
Đúng vậy, cô vẫn chưa đưa ra quyết định cuối cùng. Đương nhiên cái gọi là quyết định cuối cùng đó không phải là có về gặp bố mẹ Từ Trạm hay không, mà là khi nào gặp, gặp như thế nào.
Vấn đề được cô nghiêm túc suy nghĩ này cứ bị ánh mắt quỷ dị của Giang Lạc quấy nhiễu, lại vì trong người không khỏe nên chỉ có thể cố gắng khống chế nỗi bực bội trong lòng.
“Cho dù bây giờ không tìm được dự án ngay cho ông luyện tập thì nhà ông vẫn còn cả sản nghiệp to đùng đấy thôi, chỉ cần chịu lao động thì chỗ nào cũng thành chiến trường để chinh phạt được.” Không nghe tin nhà họ Giang phải ngừng hoạt động à? Sao mà vị thiếu gia độc nhất này lại cứ lêu lổng ở ngoài suốt ngày thế? Việc nhà thì bỏ đấy không lo, lại cứ dồn tâm sức vào cái dự án cỏn con, lại còn tự nhận đây là sự luyện tập dựa trên thực lực của mình, mà trên thực tế thì ai cũng thấy là lộn đầu đuôi.
Giang Lạc ngồi xuống, nâng cằm với vẻ thâm sâu: “Nhìn cái dáng này của cô thì chắc là anh em tôi chưa đối xử công bằng với cô rồi, tôi đành phải thay trời hành đạo thôi.”
Diệp Thái Vi sửng sốt, không hiểu tại sao anh ta lại nói vậy.
Thật ra tuy cô và Từ Trạm đã nói chuyện rõ ràng, khúc mắc đã được giải quyết, nhưng bởi vì cô không biết chuyện này có cần thiết phải giải thích với người khác hay không, Từ Trạm cũng là người không thể hiện cảm xúc ra ngoài, nên người khác không biết hai người đã hòa giải.
“Liên quan gì đến ông?” Điền Văn không nhịn được phải bênh vực lẽ phải, “Chuyện của hai vợ chồng người ta mà ông cũng chịu khó phá nhỉ, lần trước đã hạ độc thủ với Từ Tràm rồi…”
Hả? Hạ độc thủ?
Diệp Thái Vi mở to hai mắt, trong đầu đang đoán xem Giang Lạc đã làm gì Từ Trạm.
“Đừng nhìn tôi, tôi cứ nói thế đấy.” Giang Lạc đập một cái vào đầu Điền Văn, lại cười với Diệp Thái Vi với vẻ vô cùng thân thiện, “Nghĩ cũng biết Từ Trạm không nỡ phạt cô.”
Tuy rằng anh ta ngấm ngầm so cao thấp với Từ Trạm, nhưng đó chẳng qua là vì cái tính không muốn chịu thua, chứ dù gì hai người cũng lớn lên với nhau từ nhỏ, tình bạn chắc chắn rất tốt.
Dựa vào quan điểm nhất quán “Đi qua vạn bụi hoa mà không một phiến lá dính thân” của anh ta mà nói, Từ Trạm quả thật phải chịu quá nhiều ấm ức, xem chừng nếu tính toán cả đời thì chẳng bao giờ giành được tình yêu về tay.
Anh ta không cổ súy Từ Trạm học tập anh ta, nhưng cứ như Từ Trạm thì thật chẳng đáng. Bởi anh ta đã biết chân tướng nên mới thấy, trong mối tình này, Từ Trạm phải trả giá nhiều, còn Diệp Thái Vi từ đầu đến