
Tác giả: Mĩ Bảo
Ngày cập nhật: 03:23 22/12/2015
Lượt xem: 1341222
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1222 lượt.
n họ, bước xuống cầu thang.
Lúc này Bạch Hạo Miễn được bác sĩ đẩy ra từ phòng khám.
Bác sĩ nói: “Đứa trẻ sợ hãi quá mức, cơ thể thiếu chất dinh dưỡng, nhưng chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là không sao.”
Bạch Khôn Nguyên cảm ơn bác sĩ.
“Bạch tiên sinh, tôi đề nghị ông nên đưa đứa trẻ đến gặp bác sĩ tâm lý.”
“Vâng.” Bạch Khôn Nguyên ôm lấy con trai, “Tiểu Miễn, bố đưa con về nhà nhé.”
Bạch Hạo Miễn chau mày, cất giọng lanh lảnh: “Bố, con là Tiểu Cần.”
Linh Tố đứng sững, quay đầu lại nhìn.
Bạch Khôn Nguyên vẫn chưa hiểu ra vấn đề, anh ta buồn bã ôm chặt con, nói: “Tiểu Miễn, Tiểu Cần đã đến một nơi rất xa rồi, sau này các con không được gặp lại nhau nữa. Chúng ta đều rất nhớ anh con.”
Bạch Hạo Miễn cố chấp lắc đầu: “Bố, con là Tiểu Cần!”
Bạch Khôn Nguyên rầu rĩ, xem ra đứa bé chắc chắn phải đến gặp bác sĩ tâm lý rồi.
“Không phải, con là Bạch Hạo Miễn.”
Bạch Hạo Miễn không giải thích nữa, chợt nó nhìn thấy một cô gái trẻ trung đứng dưới cầu thang. Ánh mắt sâu thẳm thông minh của cô gái đang nhìn nó chằm chằm. Cô gái khẽ lắc đầu với nó.
Bạch Hạo Miễn hiểu chuyện sớm hơn bạn bè đồng trang lứa, nó định thần lại, nói, “Vâng, con là Tiểu Miễn.”
Người bố nghe thế thở phào một cái, ôm chặt lấy con.
Linh Tố nhìn Bạch Khôn Nguyên ôm đứa bé đi mất. Đứa bé cứ nhìn cô mãi cho đến khi khuất bóng mới thôi.
Linh Tố có dự cảm, sau này họ còn gặp lại nhau.
Lúc bước đến cổng lớn của Cục cảnh sát, di động reo lên.
Giọng nói trầm thấp của Tiêu Phong vọng đến: “Chúc mừng em.”
“Anh đang ở đâu?”
“Anh vừa đến Ả Rập, có chút chuyện làm ăn.”
“Sao chỉ trong vòng một buổi tối mà anh đã chạy đến nửa kia bán cầu thế?”
Tiêu Phong cười nói: “Em cứ yên tâm, anh sẽ theo kịp em mà.”
Linh Tố nắm di động trong tay, mỉm cười hiền hòa.
“Anh bận việc của anh đi. Em phải đi làm visa.”
”Em định đi đâu?”
Giám đốc gửi em sang New York đào tạo, hình như phải mất bốn tháng.”
“Ở Mỹ lộn xộn lắm, em phải cẩn thận đấy.”
Linh Tố bật cười.
Hôm cô lên đường, Phùng Hiểu Nhiễm và Đoàn Giác đến tiễn. Hai người đang bàn chuyện hôn sự, họ định nhanh chóng kết hôn sinh con.
Linh Tố cảm thán nói: “Lúc quen nhau chúng ta mới là sinh viên năm hai, còn trẻ con lắm. Mình nhớ cậu chẳng bao giờ chịu làm bài về nhà, toàn bắt mình viết luận hộ. Thế mà chớp mắt cậu đã sắp yên bề gia thất. Sang năm chắc em bé cũng chào đời rồi nhỉ?”
Phùng Hiểu Nhiễm đỏ mắt nói, “Thời gian trôi qua nhanh thật.”
“Một đời người rồi cũng nhanh chóng trôi qua.”
“Cậu sang Mỹ phải cẩn thận đó, bên ấy người ta ai cũng có súng ống.”
“Mình đi học mà, đâu xâm nhập gì đời sống xã hội đen.”
“Mình và Đoàn Giác sẽ kết hôn tháng chín này.”
“Yên tâm, nhất định mình sẽ về kịp. Rượu hỉ đương nhiên phải uống, phù dâu đương nhiên cũng thuộc phần mình.”
“Có gì hay ho thì mang về nhé. Nhớ nhìn kĩ nhãn mác, đừng mua hàng Trung Quốc về đấy.” Phùng Hiểu Nhiễm dặn dò.
Đoàn Giác liếc nhìn đồng hồ, “Đến lúc đi rồi, còn phải qua hải quan nữa.”
Hành lý của Linh Tố rất đơn giản, cô xách trên tay, sau khi ôm Phùng Hiểu Nhiễm một cái, cô bước về phía hải quan.
Còn một lúc nữa mới đến giờ lên máy bay, Linh Tố ngồi một mình trong phòng chờ. Di động đột nhiên vang lên.
Cô nhìn dãy số rồi bắt máy: “Thế nào rồi?”
Người đàn ông xa lạ nói: “Rất xin lỗi, Thẩm tiểu thư, chúng tôi không điều tra được gì.”
Linh Tố thất vọng, mãi không nói gì.
“Thông tin của cô mơ hồ quá. Chúng tôi đã đến ga tàu hỏa đó điều tra, mỗi năm họ lại nhặt được vài đứa trẻ bị bỏ rơi, nên căn bản không để tâm nhiều. Năm đó cũng khác bây giờ, hệ thống quản lý nhà ga còn lỏng lẻo.”
“Dù sao cũng phải có một hướng nào đó chứ?”
“Ga tàu này nối liền hai miền nam bắc, chúng tôi quả thực không biết phải điều tra từ đâu. Thành thật xin lỗi cô.”
Linh Tố chậm rãi gập máy lại.
Thật ra cô cũng đoán sẽ không điều tra được gì. Thực tế cô có thể đăng trên các mặt báo toàn quốc: “Vào ngày x tháng x năm x, một người nào đó đã để quên một đứa bé ở ga tàu hỏa x thành phố x. Hiện nay đứa bé đã trưởng thành, có cuộc sống ổn định, mong muốn được gặp lại người thân.”
Nhưng cô đã không làm thế, cô rất sợ phải trực tiếp đối diện với chuyện này.
Có lẽ mẹ ruột cô là người chưa chồng đã có con, có lẽ người ta chê cô là con gái nên mới bỏ rơi cô, nhiều lý do lắm, tóm lại cô đã bị bỏ rơi trên chiếc ghế dài lạnh lẽo vào hai mươi bốn năm trước.
Thôi thì cũng đến lúc để chuyện này lùi vào dĩ vãng rồi.
Nhân viên bắt đầu kiểm tra vé. Linh Tố theo đoàn người bước lên máy bay, tìm đúng chỗ ngồi, đặt hành lý xong xuôi, cô ngồi xuống.
Cô ngồi ngay cạnh cửa sổ, máy bay cất cánh, nhìn ra ngoài cửa, trời xanh mây trắng. Ánh nắng chiếu lên người cô ấm áp, cô dần thiếp đi.
Linh Tố tỉnh dậy lúc tiếp viên hàng không bắt đầu phát đồ uống. Mặt trời đã nghiêng hẳn sang một bên, theo tính toán thì lúc này bọn họ đang ở bên trên Thái Bình Dương.
Máy bay bay rất êm, Linh Tố khẽ vươn vai một cái, lúc này mới phát hiện chiếc ghế không người bên cạnh mình đã có ng