
Tác giả: Trương Tiểu Nhàn
Ngày cập nhật: 03:23 22/12/2015
Lượt xem: 134283
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/283 lượt.
thật.
Có nhiều đêm, em đã mơ ước một ngày, em có thể là người cuối cùng ngồi trên xe anh, trên đường về nhà, chỉ có anh và em, đi hoài không đến.
Em đã tưởng tượng sẽ nói rất nhiều chuyện với anh, em có thể hỏi anh những điều em tâm đắc về nghệ thuật hay kiến trúc, hoặc cũng có thể nói cho anh hay, em sắp đi học ngành Kiến trúc.
Nhưng mà, khi thời khắc ấy thật sự đến rồi, khi chỉ có anh và em, thì em lại không sao tìm ra được một lời mở đầu thật hoàn mỹ.
Vì thế, em không dám nói gì, thỉnh thoảng lại dùng khóe mắt lén nhìn anh, không ngừng hy vọng anh sẽ bắt chuyện với em.
Nhưng, ánh mắt anh chưa từng đảo qua em, anh luôn đăm đăm nhìn phía trước, chuyên tâm lái xe.
Em hy vọng đường về nhà đi hoài không hết, nhưng mà, tối hôm đó, đường về lại gần hơn bao giờ hết.
Mắt thấy đã sắp đến nơi, lòng em vô cùng hoảng loạn. Em nhất định phải nói với anh điều gì đó, để anh nhớ rõ em.
Em nhất định phải nhanh chóng tìm ra đề tài.
Em vờ như lõi đời nói:
“Hạ Hạ có bạn trai mới rồi.”
Anh cười cười:
“Cô ấy lúc nào cũng đầy người theo đuổi.”
“Em từng nghĩ bọn anh sẽ kết hôn với nhau.”
Anh quay đầu nhìn em, nhịn không được bật cười.
“Anh sẽ không kết hôn. Sao phải kết hôn chứ?”
“Vì anh và người kia yêu nhau chứ sao!” Em khờ khạo đáp.
Anh lại cười thành tiếng, như thể chuyện em vừa nói ra rất nực cười vậy.
“Oscar Wilde từng nói: ‘Tuy người chung thủy có thể hiểu rõ được từng khía cạnh nhỏ nhặt nhất của tình yêu, nhưng chỉ có kẻ phản bội mới biết tình yêu bất hạnh đến nhường nào.’ Em từng nghe qua câu này chưa?”
Em yên lặng gật đầu, đáp:
“Bức chân dung của quỷ dữ.”
Em đã từng đọc hai câu này trong cuốn ấy.
“Thế à? Anh đã quên mình đọc được ở đâu rồi.”
“Sao anh lại không tin vào tình yêu?” Em lấy dũng khí hỏi anh.
Anh dừng xe, nhếch môi, nở nụ cười, dùng giọng phớt đời mà nói với em:
“Anh không tin tình yêu, vì anh không tin chính mình.”
Tín Sinh, giờ anh đã nhớ ra chưa?
Anh đã từng nói với một cô gái yêu anh rằng: anh không tin tình yêu, vì anh không tin tưởng chính mình.
Nhưng mà, cô ấy vẫn khăng khăng yêu anh, không biết trời cao đất rộng là gì, không biết tự lượng sức mình là gì, lúc nào cũng nhủ thầm có một ngày, cô ấy sẽ khiến anh tin vào tình yêu.
Tối hôm đó, khi về đến nhà, cô ấy tràn ngập hy vọng.
Cô ấy tựa vào cửa sổ, hạnh phúc nhìn ra ngoài.
Tuy xe anh đã rời đi rồi, song cô ấy vẫn cứ lưu luyến nhìn theo ngã tư đường im ắng.
Tối hôm sau, rồi cả tối thứ ba, thứ tư tiếp theo, cô ấy vẫn cứ tựa vào cửa sổ, tưởng tượng viễn cảnh anh như nam chính trong bộ phim điện ảnh, lái xe đi một quãng đường rất xa, chỉ vì muốn xem thử cô ấy có chờ anh ở bên cửa sổ kia không.
Cô ấy ngây thơ nghĩ, những lời tối đó của cô ấy sẽ khắc sâu vào trí nhớ anh. Tuổi trẻ thường hay phức tạp hóa mọi chuyện.
Chắc đã từng có rất nhiều phụ nữ chờ anh về như thế phải không? Nên người giúp việc của anh có lẽ đã sớm quen rồi.
Đêm nay, em không rình mò bí mật của anh nữa. Em rất căng thẳng, thầm mong mau được gặp anh.
Cuốn “Bức chân dung của quỷ dữ” ấy, em luyến tiếc biết bao khi phải trả nó cho anh! Em hy vọng anh đã quên mất việc anh cho em mượn cuốn truyện ấy, để em có thể giữ nó lại.
Nhưng, chính cuốn truyện ấy lại cho em cái cớ để gặp anh, nên còn chỉ còn cách mang nó đến.
Có lẽ, khi anh gặp em, anh sẽ lại đưa em về như tối hôm đó. Có lẽ lúc này đây, nếu anh chưa quên em, anh sẽ có rất nhiều chuyện để nói với em.
Em đứng ngồi không yên chờ anh.
Đã khuya, nhưng anh chưa trở về.
Trong lúc đợi chờ, em không nhịn được suy nghĩ miên man. Em đột nhiên sợ hãi, nếu em trả cuốn truyện lại cho anh, sau này em còn biết lấy cớ gì gặp anh nữa?
Chỉ là, em cũng đâu thể mang cuốn truyện chạy về. Em muốn gặp anh, em khát vọng được nhìn thấy anh.
Em bỗng nhận ra có lẽ đây là lần cuối em được gặp anh.
Lúc này, em nhìn về phía phòng ngủ của anh, cửa phòng đóng kín. Em liếc mắt về phía phòng bXѡXhắc rằng người giúp việc của anh sẽ không đột nhiên đi tới.
Em lặng lẽ đi vào phòng ngủ của anh.
Em bật đèn ngủ bên giường lên, ngồi xuống mép giường, khẽ vuốt ve tấm drap giường, lật xem mấy cuốn sách anh đặt ở đầu giường.
Em xỏ chân vào đôi dép đen anh đặt bên giường, cảm thụ hơi ấm còn vương lại của anh, trong lòng thấy thật hạnh phúc.
Nhưng làm thế vẫn chưa đủ để thỏa mãn em, em nằm lên gối của anh, tưởng tượng dáng vẻ khi ngủ của anh.
Đột nhiên khi ấy, không biết em lấy đâu ra dũng khí, em cởi hết quần áo trên người ra, trần trụi nằm trong chăn anh.
Hạ Hạ thường nói, đàn ông chẳng ai cưỡng lại được sự hấp dẫn như thế.
Cậu ấy có thể tùy tiện nằm lên giường anh, sao em lại không thể? Huống chi cái mà em có, cậu ấy đâu còn nữa.
Em có một tấm thân trong sạch, chưa từng bị gã đàn ông nào chạm vào.
Em tắt ngọn đèn nhỏ ở bên giường đi, trùm kín chăn, chỉ lộ ra hai cánh tay trần trụi, nằm trên giường chờ anh.
Cho dù đây là đêm cuối cùng, em cũng không hối