
Tác giả: Hoa Dương Hoa Ảnh
Ngày cập nhật: 04:31 22/12/2015
Lượt xem: 1342118
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2118 lượt.
không còn chút ánh sáng nào.
Hôm nay, cuối cùng Lam Tranh cũng đạp tuyết quay về.
Nàng còn chưa ngủ dậy, đưa hai tay dụi mắt, xác định đúng là Lam Tranh, lập tức bật dậy ôm lấy hắn, ngắm nhìn hắn một lúc, nàng mới rưng rưng trách móc: “Chàng làm gì thì làm cũng phải chú ý sức khoẻ chứ, sao lại gầy thế này.”
Lam Tranh khẽ bảo nàng nhỏ giọng: “Nào… ta lén về đấy, nếu để mọi người biết đang thời kỳ phục tang mà ta quay về thăm nàng, thì nguy to.”
Vũ Lâu vội gật đầu hạ giọng: “Đúng rồi…”
Hắn đưa mắt nhìn hai đứa trẻ đang ngủ say, liền bước lại gần hôn nhẹ vào má hai con rồi mới ngồi xuống cạnh Vũ Lâu, nắm tay nàng nói: “Chờ ngày mai hạ táng phụ hoàng vào hoàng lăng xong, mọi chuyện xuôi xuôi đi, ta cũng có thể trở về cùng nàng và các con rồi.”
“Lam Tranh, chàng cũng phải cẩn thận. Ta sợ… ngày mai Tấn vương sẽ thừa dịp hạ độc thủ với chàng.”
Lam Tranh hôn nàng rồi cười: “Vũ Lâu ngoan, ta biết nàng lo cho ta mà.”
Nàng than thở: “Không lo sao được. Chàng đi bao nhiêu ngày rồi…”
Hắn ngẩn người, rồi lập tức cười xấu xa ấn nàng xuống giường: “Có phải một mình trông phòng nàng thấy rất tịch mịch không…” Vừa mới đặt nàng xuống, hắn lại bị nàng tung một chưởng vào ngực, đau quá phải vội buông nàng ra, ôm chỗ bị thương, mím môi tội nghiệp nhìn nàng. Sợ đánh thức con dậy nên Lam Tranh không dám kêu đau, yên lặng quay mặt đi, nhịn đau một lúc mới thấp giọng nói: “Ta đùa thôi mà, sao nàng xuống tay mạnh vậy.”
Nàng cũng áy náy, xoa xoa cho hắn: “Ai bảo chàng hở chút là không đứng đắn. Ta đâu kịp nghĩ nhiều…”
Lam Tranh kéo bàn tay mềm mại của nàng sang, khẽ vuốt ve: “Nàng không cần phải lo chuyện Tấn vương… Ta có thể tự sắp xếp được. Hắn cũng không ngu đến mức động thủ ở kinh thành. Muốn làm Hoàng thượng thì cũng phải khởi binh mưu phản. Ta đã hạ chỉ thả hắn, ban thưởng đất phong rồi. Nếu hắn thích thì cứ việc chiêu binh mãi mã ở đất phong của hắn đi.”
Vũ Lâu rút tay ra: “Chàng điên rồi à, biết rõ hắn sẽ làm phản, lại còn phân cho hắn đất phong, tạo cơ hội cho hắn làm loạn hay sao!”
Lam Tranh nói: “Cái chết của Hoàng thượng có điểm kỳ quái, nhưng giờ không thể nói gì được. Nếu cứ làm ầm ĩ lên, ai biết trước được mọi chuyện sẽ thế nào. Ta nghĩ, nên tạm thời bỏ qua việc tra xét nguyên nhân Hoàng thượng băng hà, chờ qua cửa ải khó khăn này, ta thuận lợi đăng cơ rồi tính sau. Dù sau khi Tấn vương quay về đất phong, có mưu phản hay không ta cũng sẽ thảo phạt hắn. Tướng lãnh ta cũng chuẩn bị tốt rồi, Vương thị chọn người rất thích hợp. Món nợ này, ta sẽ từ từ rồi tính, ai cũng không thể thoát được.”
Nàng nhìn Lam Tranh, đột nhiên cảm thấy càng ngày hắn càng cách xa mình hơn. Nàng vốn nên vui mừng vì hắn có thể đăng cơ làm Hoàng thượng, nhưng chẳng biết tại sao, trong lòng lại có nỗi buồn bã khó xua đi…
Hoàng đế…
Là Hoàng đế của muôn dân…
Vũ Lâu không quan tâm đến chính sự. Tuy nàng rất mạnh mẽ, anh dũng, nhưng đối với nàng, thì chuyện đấu tranh quyền lực vẫn là chuyện của nam nhân. Lam Tranh nhận ra điểm đó, nên trừ việc ngẫu nhiên kể cho nàng nghe vài câu về hành động của Tấn vương, thì rất ít đề cập đến chuyện triều chính. Chờ sau khi Tấn vương rời khỏi kinh thành đi nhận đất phong, thì nàng càng ít biết đến chuyện tranh chấp đảng phái trong triều hơn.
Sau khi Thái tử kế vị, Tấn vương rời đi. Vũ Lâu rất khó mà đoán được cảm giác của hắn, nhưng chắc là cũng không dễ chịu gì. Ngay cả Tần Vũ Lâu nàng cũng khó mà tin được Lam Tranh lại thật sự làm Hoàng đế.
Ngày đại điển (Ngày kế vị), Vũ Lâu ôm con đứng nhìn về phía chính điện, nói với bọn nhỏ: “Cha các con làm hoàng đế rồi, là vui hay buồn đây?” Nói xong, trong mắt nàng thoáng hiện lên một tia cô đơn: “… Phải vui mới đúng nhỉ…”
Vì sao trong lòng nàng luôn có cảm giác xa lạ. Nàng vẫn giúp Lam Tranh tranh quyền đoạt lợi, nhưng khi hắn thực sự làm Hoàng đế, nàng lại thấy phiền muộn gì đây?!
Nghe nói, khi tiễn Tấn vương đi, vẻ mặt của Lam Tranh cũng hơi thương cảm, buồn bã. Nếu là người không biết rõ nội tình tranh đấu, thì chắc chắn sẽ nghĩ họ đúng là huynh đệ tình thâm. Tân đế tự mình tiễn Tấn vương ra tận xe, chúc hắn thuận buồm xuôi gió tới đất phong.
Nàng tức giận giãy ra khỏi tay hắn, vỗ ngực cho đỡ sợ: “Sao chàng đến mà không báo một tiếng, tối muộn thế này mới đến, làm ta sợ muốn chết.”
Lam Tranh buông tay: “Ta phê tấu chương rồi ngủ quên mất, đến khi tỉnh dậy thì trời đã tối rồi. Ta bỗng nhớ nàng, nên tới thăm nàng, mà nàng lại ngủ rồi…”
Nàng nói: “Ta ngủ, thì chàng cũng nên gọi ta dậy chứ. Chàng làm thế này khiến ta tưởng là thích khách.”
Hắn cười: “Thích khách á? Giở trò với nàng thì phải gọi là hái hoa tặc mới đúng.”
Vũ Lâu trừng mắt lườm hắn một cái: “Còn biết mình là hái hoa tặc cơ đấy!” Nàng vừa dứt lời, đã bị hắn đẩy ngã, cười nói: “Đúng, đêm nay ta đến để hái đoá hoa là nàng đây!”
Nhiều ngày không gặp, vừa gặp đã muốn hoan ái trên giường, nàng không vui nói: “Ta không có hứng thú, chàng dừng tay đi, nếu không ta sẽ tức giậ