
Tác giả: Hoa Dương Hoa Ảnh
Ngày cập nhật: 04:31 22/12/2015
Lượt xem: 1342123
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2123 lượt.
n.”
Nghe nàng nói vậy, Lam Tranh ngẩn người. Hắn làm hoàng thượng, chỉ toàn ra lệnh cho người khác, chứ chưa bị người ta quát lại như thế bao giờ, liền cười hi hi quấn quít lấy nàng không rời: “Nàng thật to gan, dám kháng chỉ không tuân theo à.”
“Đừng có làm bộ!” Vũ Lâu dùng sức đẩy hắn xuống, tức giận xoay mặt vào trong, quay lưng về phía hắn.
Lam Tranh chọc tay vào xương sườn của nàng, quậy phá nàng: “Vũ Lâu, Vũ Lâu, chơi với ta đi.”
Nàng cũng biết là mình kỳ quái, rõ ràng muốn gặp hắn, nhưng vừa thấy mặt thì không biết vì sao lại thấy giận dỗi.
Thật là, nàng vốn định nói vài lời tình cảm cơ mà.
“Vũ Lâu… Vũ Lâu… sao nàng lại không cần ta?” Hắn túm tay áo nàng lắc lắc, chưa được vài cái đã kéo lệch cả vạt áo lót của nàng, lộ ra hơn nửa bờ vai trắng mịn như ngọc.
“Ta…” Nàng quyết định nhân cơ hội này, thổ lộ một chút nỗi buồn tương tư. Nhưng còn chưa kịp sắp xếp cẩn thận lại xem nên nói với hắn thế nào cho dịu dàng, thì đã cảm thấy vai nóng rần lên. Hắn đang cúi người, hôn lên bờ vai lộ ra của nàng. Vì thế, nàng làm sao còn có tâm tư mà nói chuyện với hắn nữa, hung hăng đẩy mạnh hắn ra, kéo chăn che mặt buồn bực.
Lam Tranh cười cười, hắn đã quen với việc nàng muốn mà còn từ chối, nên ôm lấy nàng từ phía sau: “Đã nhiều ngày như vậy rồi, ta không tin nàng không nhớ ta, không muốn ta.” Nói xong, không thấy nàng đáp lời, hắn cười ha ha xấu xa hai tiếng, rồi đưa tay xoa ngực nàng: “Dù sao, ta cũng rất nhớ nàng…”
Nàng không phản ứng làm Lam Tranh thấy kỳ quái, nếu như bình thường, hắn dám làm càn thế này đã bị nàng nhéo vào tay rồi.
Hắn vội kéo vai nàng lại xem nàng thế nào, thì thấy nàng đang ôm chặt lấy miệng, cố gắng không để lộ tiếng khóc ra, nhưng nước mắt đã rơi đầy.
Thấy nàng khóc, hắn lại cười ha ha.
Nàng giận dữ: “Chàng cười cái gì? Nhìn thấy vui lắm hay sao?”
Hắn ôm mặt nàng nói: “Giả vờ khóc đúng không? Nếu muốn ta yêu nàng thì nàng cứ nói thẳng, sao lại phải lòng vòng làm gì.”
Nàng nhìn hắn, mặt trầm xuống, lau nước mắt rồi nức nở: “Tuỳ chàng nghĩ thế nào thì nghĩ.”
Lam Tranh nằm xuống cạnh Vũ Lâu, cười: “Cả ngày nàng cứ khóc sướt mướt như oán phụ thế này à. Ta còn chưa nạp phi đâu, nếu ta mà thực sự làm như vậy, nàng một mình trông phòng trong thâm cung đại viện này, không phải là sẽ khóc đến chết hay sao.”
Vũ Lâu nói: “Nếu có một ngày như vậy, ta sẽ thắt cổ tự sát.”
Lam Tranh ôm nàng: “Nàng bỏ được các con à?”
“Vậy ta sẽ ôm con nhảy xuống giếng.”
“Hả? Nàng điên à?!” Lam Tranh xoay người, đè lên người nàng: “Nàng hay ghen tuông như vậy, đêm nay trẫm phải trừng phạt nàng thật thích đáng mới được.” Nói xong, hắn liền đưa tay cởi xiêm y của nàng. Nhìn thấy hai bầu ngực trắng tuyết, tròn đầy của Vũ Lâu, dục vọng kìm nén bao nhiêu ngày nay bỗng dâng trào khiến động tác của hắn hơi hỗn loạn.
Nàng cảm thấy nơi tư mật của mình bị lộ trước mặt hắn, liền thuận theo bản năng khép chân lại bảo vệ mình, miệng thì ngăn cản: “Lam Tranh, không được.” Nhưng nghe tiếng hắn thở dốc, nàng biết không thể ngăn cản được hắn. Quả nhiên, hắn làm sao chịu nghe nàng được, mạnh mẽ kéo chân nàng ra, động thân đi vào.
Ban đầu vẫn còn khô khốc, nhưng chỉ một lát sau đã nhanh chóng trơn ướt để hắn dễ dàng ra vào.
Dục hoả qua đi, hắn mới thấy hành động của nàng rất khác thường. Nàng cắn môi, tay túm chặt ga giường, trên trán đều là mồ hôi lạnh.
Hắn sợ hãi đến lạnh người, vội lau mồ hôi cho nàng: “Nàng làm sao vậy?”
Vũ Lâu cắn răng: “… Chàng đi ra…”
Hắn cúi đầu nhìn theo phân thân của mình đang rút ra khỏi người nàng, còn mang theo cả vết máu nhàn nhạt…
“Nàng ngốc à, sao không nói với ta là nàng đau?”
Cả người Vũ Lâu đầy mồ hôi lạnh, nàng đau đớn hít một hơi: “… Ta nói, nhưng chàng không chịu nghe…”
“Ta…” Hắn yên lặng, cẩn thận nghĩ lại, hình như vừa rồi đúng là nàng có ngăn cản hắn.
“Sau lần trước, ta đã cảm thấy không thoải mái.” Nàng nói: “Nhưng cũng không đau thế này.”
“Xin lỗi, thật sự xin lỗi.” Giọng điệu nàng thản nhiên lại khiến hắn cảm giác như bị roi quất vào lòng. Những hành động hắn đã làm với nàng phút chốc vụt qua mắt hắn, càng nghĩ càng thấy mình thật không bằng cầm thú.
Vũ Lâu nói: “… Cũng không hoàn toàn trách chàng được, chính ta cũng không ngờ lại đau như thế.”
Nàng trợn mắt, lập tức xua tay, ra vẻ thoải mái cười: “… Ta tranh cãi với chàng, không phải vì muốn cầu tước vị. Vì chàng không đến gặp ta, nên ta mới hơi tức giận, chỉ là đùa giỡn một chút mà thôi. Chàng vừa đăng cơ, bọn họ sẽ không để cho chàng lập ta làm Hoàng hậu.”
“Chỉ có chuyện Hoàng thượng muốn làm, chứ không có chuyện Hoàng thượng không làm được.”
Tuy là không tránh khỏi một chút phiền phức.
“…”
“Nàng không vui sao?” Lam Tranh gảy gảy đỉnh nhũ hoa của nàng: “Làm gì có nữ nhân nào như nàng chứ, nghe thấy được làm Hoàng hậu mà không vui? Chẳng lẽ, phải làm Tây Vương mẫu nàng mới thoả mãn sao?”
Nàng không phải không vui, chỉ là cảm thấy không chân thật: “Đừng khinh nhờn thần li