
Tác giả: Nhàn Nhân Hữu Nhàn
Ngày cập nhật: 04:05 22/12/2015
Lượt xem: 1341275
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1275 lượt.
à giả tạo. Nhưng chính anh lại nói những lời đó với cô, bỏ đứa nhỏ, anh buộc cô phải bỏ con của họ. Nghĩ đến đó, trái tim của cô bỏng rát, đau đớn, cô nhẹ nhàng vỗ về bụng của mình, bất kể có gì xảy ra, cô cũng sẽ không để đứa bé có chuyện, đây là tất cả của cô.
Đợi cho tâm trạng ổn định trở lại, Uông Ninh Hi đến thư phòng của Thiệu Duật Thần tìm máy tính, cô đem chiếc USB tìm được cắm vào, bên trong có một file ghi âm và một folder. Uông Ninh Hi hơi bất an, cô không dám mở folder đó ra, cô sợ, sợ rằng đó là bằng chứng phạm tội của Thiệu Duật Thần.
Đầu cô vô cùng đau đớn, hai má bỏng rát, răng cũng đau âm ỉ. Đó là hậu quả của cái tát kia, tai phải cứ ong ong, mọi thứ đều nghe không rõ. Cô chau mày, cuối cùng cố lấy dũng khí mở nó ra.
“Đoàn tiên sinh, hình như Phương Văn Chính đã phát hiện bí mật của chúng ta, tôi đã tạm thời cách chức anh ta, bí mật điều tra, anh nên mau chóng nghĩ biện pháp gì đi, nếu không chúng ta sẽ tiêu đời đó!” File ghi âm bằng điện thoại rất ngắn, Uông Ninh Hi nghe xong cảm thấy ngày càng choáng váng, thì ra cô cùng Duật Thần đều bị lừa, người phụ trách chuyên án lại là nội gián, Đoàn Dịch Lâm không phải là cảnh sát nằm vùng, tất cả mọi chuyện đều là nhầm lẫn.
Uông Ninh Hi cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều nhộn nhạo, cô đã trách lầm Thiệu Duật Thần, Phương Văn Chính biết rõ có người muốn giết cô còn mạo hiểm báo cho cô, bây giờ người chết kẻ chạy trốn, con đường phía trước của Thiệu Duật Thần mờ mịt, chắc chắn cảnh sát đã thu thập đủ bằng chứng để khởi tố anh.
Nước mắt Ninh Hi từng giọt từng giọt rơi xuống bàn phím, cô lấy tay lau đi, ngay lập tức gởi nội dung những văn kiện này cho Chu cảnh ti. Nếu có gì bất trắc, cô hy vọng có thể giữ lại những bằng chứng này giúp Thiệu Duật Thần và Văn Chính Đông thoát khỏi những lời buộc tội.
Thiệu Duật Thần dỗ Cẩm Nhiên ngủ xong liền đến phòng của cha. Tuy anh và Hứa Tấn Dật hết sức cố gắng nhưng cha của anh vẫn không tỉnh lại, là một bác sĩ, anh hiểu được những việc anh làm đều là vô nghĩa.
Anh ngồi bên mép giường, mỉm cười, “Ba, con của ba là người vô dụng, là một bác sĩ mà không cứu được ba, làm đại ca lại để mọi chuyện vượt quá tầm kiểm soát, Thiệu gia của chúng ta sắp bị hủy trong tay con rồi, con không những không thể làm trong sạch nó được mà còn làm tổn thương vợ con mình. Ba, ba tha thứ cho con đi, con không chống nổi nữa rồi!”
Sáng sớm hôm sau, Thiệu Duật Thần chuẩn bị mọi thứ xong xuôi liền gõ cửa phòng Mục Uyển Thanh. Thấy người đứng ngoài cửa, cô ta kinh ngạc. Sắc mặt trắng bệch dễ dàng nhìn thấy, thật ra cô ta cũng ngủ không ngon.
“Vào đi.” Âm thanh khàn khàn.
“Khỏi đi!” Anh cúi đầu dừng một chút, “Uyển Thanh, những năm qua cô đã lao tâm rất nhiều vì gia đình tôi, chú Mục vì bảo vệ cha tôi mà mất mạng, vì vậy, dù cô có làm bất cứ chuyện gì tôi đều bỏ qua cho cô, hiện tại cô hãy tự lo liệu cho bản thân.” Giọng điệu của anh hơi bất đắc dĩ, yên lặng xoay người xuống lầu.
Mục Uyển Thanh mơ màng, không biết anh có ý gì, giọng nói của anh có tuyệt vọng xen lẫn cô đơn khiến cô ta hoảng sợ, lúc hoàn hồn muốn đuổi theo đã không kịp, xe của anh đã đi rồi, một mình, không mang theo thứ gì, chỉ đi cùng với Văn Chính Đông. Mục Uyển Thanh luống cuống!
Thiệu Duật Thần một mình vào bệnh viện, đứng thật lâu bên ngoài phòng bệnh của chị mình. Anh biết, nếu làm vậy sẽ hủy tất cả mọi thứ của Thiệu gia. Nhưng anh không có lực chọn nào khác, anh không thể để hai mẹ con Ninh Hi lưu lạc bên ngoài. Anh hít sâu một hơi, mới đưa tay lên muốn mở cửa thì lại bị kéo sang một bên.
“Cậu muốn làm gì?” Văn Chính Đông trợn mắt nhìn, “Cậu bị điên rồi phải không?” Anh ta hạ giọng, sợ người bên trong nghe được, nói xong thì kéo người đến chỗ an toàn.
“Anh làm gì vậy?” Thiệu Duật Thần đanh giọng, quay mặt sang hướng khác.
Văn Chính Đông chau mày, “Cậu muốn làm gì, cùng người thân duy nhất từ biệt? Cậu điên rồi phải không, cậu cho rằng mình đến sở cảnh sát tự thú thì Ninh Hi sẽ không sao? Cái chết của Phương Văn Chính rất giống với cái chết của người liên lạc với tôi, đều là cố ý chặt đứt ‘đường về’ của người nằm vùng, cậu làm vậy chẳng khác nào chui đầu vào rọ, Uông Ninh Hi là cảnh sát nằm vùng, việc này đã rõ ràng, cậu cho rằng nếu mình tự thú, chết đi rồi, cô ấy sẽ không sao?”
“Vậy làm sao bây giờ? Cứ để cô ấy ở ngoài như vậy hay sao? Cô ấy mang thai, tai phải lại bị tổn thương nghiêm trọng, ngay cả việc khám bệnh cơ bản cũng không được, anh muốn tôi để hai mẹ con cô ấy ở bên ngoài tự sinh tự diệt sao? Anh nghĩ màng tai bị thủng có nặng hay không? Nếu không được trị liệu thì sẽ nhiễm trùng, cô ấy xem đứa bé như là bảo bối, ngay cả thuốc giảm sốt cũng sẽ không uống, điều đó sẽ gây chết người đấy!”
Văn Chính Đông không lên tiếng, Thiệu Duật Thần giãy khỏi tay anh ta, xoay người đẩy cửa, lại bị Văn Chính Đông giữ lại, “Nếu vậy thì để tôi đi!”
Thiệu Duật Thần đột nhiên quay đầu lại, trừng mắt nhìn anh ta một cách khó tin.
Văn Chính Đông bình tĩnh cười cười, “Đúng vậy, tôi sẽ đi. Tuy rằng tôi nói cho cậu biết tôi là cảnh