Insane

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nghịch Thế

Nghịch Thế

Tác giả: Nhàn Nhân Hữu Nhàn

Ngày cập nhật: 04:05 22/12/2015

Lượt xem: 1341258

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1258 lượt.

sát, nhưng những người biết điều đó đều đã chết, bây giờ tôi chỉ là một phần tử xã hội đen, như con châu chấu trên sợi dây thừng, hiện tại tôi không làm được gì, chỉ cậu có sức lực xoay chuyển tình thế.”
“Chính Đông…” Thiệu Duật Thần không còn lời gì để nói.
“Lúc lừa gạt cậu tôi cũng không tốt đẹp gì. Nếu có thể làm chút chuyện cho cậu thì tôi sẽ làm, bởi tôi biết cậu thực sự là người tốt, nhất là bác sĩ Thiệu, nếu không có cậu ấy thì rất nhiều người bệnh sẽ bị tổn thất.” Anh ta cười cười, thở phào một hơi, “Tìm cho tôi một luật sư giỏi.”
“Không thể được, rất nguy hiểm, nếu đúng là có nội gián, bọn họ sẽ giết người diệt khẩu.”
Lúc hai người đang nói thì điện thoại của Văn Chính Đông đột nhiên vang lên, anh ta nhìn thoáng qua, ngạc nhiên, không thể tưởng tượng là dãy số đó.
“A lô!”
“Văn Chính Đông, Hồ cảnh ti và Đoàn Dịch Lâm đồng mưu hại Phương Văn Chính, ông ta là nội gián.”
Văn Chính Đông khiếp sợ, “Uông Ninh Hi?!”
Thiệu Duật Thần sửng sốt, mạnh mẽ đoạt lấy điện thoại, “Ninh Hi, Ninh Hi là em phải không?” Cổ họng anh căng thẳng, giọng nói nghẹn ngào, “Em có sao không, bây giờ em nên đến bệnh viện, anh đi tự thú, Ninh Hi, em mau đến bệnh viện đi!”
Nước mắt Uông Ninh Hi rơi như đê vỡ, “Anh đừng đi, người phụ trách chuyên án của anh đã bị Đoàn Dịch Lâm mua chuộc, nếu anh đi thì sẽ mất mạng. Duật Thần, em xin lỗi, em đã hiểu lầm anh, anh không được đi, đó là tự chui đầu vào lưới, em…..A…”
Thiệu Duật Thần chỉ nghe thấy bên trong có tiếng la lớn và tiếng đồ vật rơi vỡ, trong lòng anh hoảng hốt, chắc chắc đã có chuyện xảy ra, “Ninh Hi, Ninh Hi…” Anh không ngừng nói vào điện thoại, nhưng không ai trả lời, một lát sau có giọng nam trầm thấp lên tiếng, “Người của mày giết chết vợ tao, bây giờ vợ con mày nằm trong tay tao. Lập tức chuyển giao cổ phần Thiệu thị rồi mang Văn Chính Đông đến đây để trao đổi.”
Thiệu Duật Thần nắm chặt điện thoại, sắc mặt xơ xác tiêu điều, “Lúc nào? Ở đâu?”
“Chờ điện thoại của tao, nhớ kỹ báo cảnh sát cũng vô dụng.” Nói xong hắn liền cúp máy, nghe tiếng tút tút trong điện thoại, lòng anh chợt trở nên rét lạnh.
Đoàn Dịch Lâm nhìn người ngã trên sàn, sau đó khiêng ra ngoài.
Uông Ninh Hi tỉnh lại, chỉ thấy đầu óc mờ mịt, tai ù ù , cơ thể đau đớn, theo bản năng cô vuốt bụng, sợ đứa nhỏ xảy ra chuyện.
“Cảnh sát Đới, cô tỉnh rồi sao?”
Uông Ninh Hi mở to hai mắt, ba chữ “cảnh sát Đới” này làm cô tỉnh hẳn. “Rốt cuộc anh là ai?” Nghĩ đến thủ đoạn nham hiểm của Đoàn Dịch Lâm lúc trước cô có chút sợ hãi, nhẹ nhàng lui về sau, cố gắng bảo vệ bụng của mình.
“Chúng ta là cố nhân, cảnh sát Đới không nhớ sao?” Hắn tiến đến gần dồn ép Ninh Hi lui đến đầu giường, tay hắn vuốt ve bụng cô, “Chậc chậc, có thai? Từng có người cũng hứa hẹn với tôi, nói rằng phải cùng tôi trăm năm hạnh phúc, con cái đầy đàn.”
Uông Ninh Hi cắn răng, rít qua kẽ răng, “Anh là Tưởng Thiếu Dương?”
“Hừ!” Đoàn Dịch Lâm đứng lên, từ trên cao nhìn cô, “Thực vinh hạnh, lâu như vậy mà cảnh sát Đới còn nhớ đến tôi. Đúng là oan gia ngõ hẹp, còn nhớ lời nói cuối cùng của tôi không? Đừng để tôi gặp được cô, nếu gặp được tôi sẽ không bỏ qua cho cô.” Hắn hung tợn thốt lên từng từ, làm cho Ninh Hi dựng tóc gáy.
“Anh làm sao tìm được tôi?”
“Cô nên biết, vẻ bề ngoài xinh đẹp chưa chắc đã là chuyện tốt, tài xế taxi của cô, còn có một nhân viên chuyển phát nhanh, họ đều đến sở cảnh sát báo tin.”
“Vậy anh muốn gì?”
“Tra tấn cô, đòi lại những năm gian khổ của tôi.” Hắn cúi người cách cô rất gần, giọng nói khàn khàn, “Để Thiệu Duật Thần và Văn Chính Đông đền mạng cho vợ tôi, tôi sẽ để cô xem bọn chúng chết như thế nào.”
Nói xong, điện thoại Đoàn Dịch Lâm lại vang lên, Hắn vẫy vẫy điên thoại với Uông Ninh Hi, ‘Thiệu Duật Thần đối với cô thật tốt, đáng tiếc cô lại dễ dàng nghi ngờ hắn, phụ nữ như cô thật sự không đáng yêu.”
Hắn không tiếp máy, sau đó quay đầu bỏ đi.
“Tưởng Thiếu Dương, đồ biến thái, thả tôi ra….” Ninh Hi dùng toàn bộ sức lực giãy dụa, lúc này cô mới hiểu được câu “kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay” là gì, cô cúi đầu không ngừng khóc, “Duật Thần, anh đừng đến, ngàn vạn lần đừng đến.”






Gieo gió gặt bão
Không chậm trễ một giây, Thiệu Duật Thần lập tức trở về công ty, chỉ cần Ninh Hi và đứa bé không sao, đừng nói là Thiệu thị, ngay cả bản thân mình anh cũng không tiếc.
“Chính Đông, anh đem tất cả cổ phần không phải của Thiệu thị trong tay chúng ta bán đi, quy đổi thành tiền mặt gởi vào tài khoản ở ngân hàng Thụy Sĩ của chị tôi, bao gồm số tiền mà chúng ta ngầm đầu tư ở nước ngoài cũng rút ra hết.”
Văn Chính Đông nghe giọng nói kiên quyết của anh, biết chắc lần này phải quyết đánh đến cùng, nhưng ngoại trừ làm như vậy, thật sự không còn cách khác.
“Bất động sản ở Mỹ thì sao?” Văn Chính Đông hỏi.
“Điều kiện ở Mỹ tốt hơn ở đây rất nhiều, máy móc và trình độ rất tiên tiến, chị của tôi đến đó chắc chắn sẽ bình phục nhanh hơn.” Anh dừng lại, nhìn về phía thang máy, Đ