Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nghiêm Bên Trái Quay

Nghiêm Bên Trái Quay

Tác giả: Nhất Ngột

Ngày cập nhật: 02:54 22/12/2015

Lượt xem: 1341737

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1737 lượt.

hừng có chuyện quan trọng tìm anh…”
Lận Khiêm thở dài một hơi dài ơi là dài, chưa thỏa mãn dục vọng hung hăng ôm cô một cái mới đứng dậy tìm được điện thoại dưới ghế sa lon, nhận máy.
Chỉ trong thời gian nói mấy câu, Tống Mộ Thanh nhìn sắc mặt của anh không nhịn được trở nên nghiêm túc thâm trầm, càng ngày càng khó coi. Vươn cái tay nhỏ bé kéo chéo áo của anh, Lận Khiêm quay đầu nhìn cô một cái, nắm chặt tay cô trong tay.
“Đã biết. Bên này tôi còn có việc, không đi được.” Anh nhíu chặt chân mày, môi mím lại thành một đường.
Không biết bên kia nói gì, đột nhiên Lận Khiêm ngồi thẳng dậy, nói tiếng: “Vâng!”
Tống Mộ Thanh bị anh đột nhiên cao giọng làm sợ hết hồn, tay run một cái, bị anh nắm thật chặt. Nghe những lời vừa rồi của anh, mặc dù giọng nói nghiêm túc nhưng cũng lộ ra hai phần tùy ý, nhưng câu nói cuối lại đột nhiên trịnh trọng giống như phục tùng vô điều kiện mệnh lệnh của cấp trên vậy.
“Nếu có chuyện thì anh trở về đi thôi.” Cô ngồi dậy tựa vào bên cạnh anh, thử thăm dò nói.
Lận Khiêm xoay người, tầm mắt chuyển từ gương mặt lo lắng của cô xuống xương quai xanh và nửa bờ vai bị lộ ra, tiếc hận than một tiếng. Một bên giúp cô sửa sang quần áo xong một bên nói: “Ông ngoại bên nhà gọi tới, bảo anh về nhà một chuyến.”
Liên tưởng đến câu “Vâng” vừa rồi kia, nghĩ đến ông ngoại hoặc cậu lấy thân phận thủ trưởng gọi đến cho anh. Nếu ra lệnh chỉ có phục tùng, chuyện này không có dư âm thương lượng.
“Em hiểu. Bọn họ vừa là trưởng bối vừa là lãnh đạo của anh. Anh sắp phải đi Tây Tạng, nói không chừng có chuyện muốn dặn dò anh.” Cô trừng mắt liếc anh một cái, đỡ lấy ngón tay đang chậm chạp dao động trên người cô của anh, bản thân thì cài nút áo trên bộ ngực của mình.
Lận Khiêm nghĩ đến lúc anh chưa đi bộ đội, khi ông ngoại và cậu cũng dùng giọng ra lệnh yêu cầu anh và cậu nhỏ làm thế này thế nọ, anh còn có thể trợn mắt lời lẽ hùng hồn nói: “Cháu không phải là lính của ông (cậu)” Gần như trong lúc anh nói, ông ngoại của anh lập tức nói: “Đừng tưởng rằng cháu không phải là lính của ông…”
Anh gật đầu một cái, lưu luyến ôm lại hung hăng hôn cô một lúc, mới nói: “Anh sẽ về trễ, em ngủ trước đi, không cần chờ anh.”
Tống Mộ Thanh hôn đáp lại, thờ ơ nói: “Em mới không chờ anh, đi nhanh đi.”
Kết quả cô chờ cả buổi tối Lận Khiêm cũng không trở lại. Khi nhận được điện thoại của anh, anh đã ở trên đường lớn.”
Lận Khiêm cầm điện thoại di động, quay đầu nhìn những giọt sương đang dần biến mất trên cửa sổ, nhìn ra ngoài. Một màu trắng xóa, tầm mắt bị sương mù dày đặc ngăn trở, làm thế nào cũng không nhìn thấy rõ dưới đường lớn là con sông chạy dài hay là vách đá vạn trượng. Đây là một cảnh tượng hùng vĩ, từ nhỏ sống ở nơi thành phố hiếm khi thấy tuyết, anh chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Nhưng hiện tại anh không có tâm tình để thưởng thức, lo nghĩ và lo lắng đè nặng lên trong lòng anh, khiến cho hô hấp của anh cũng trở nên nặng nề khác thường.
Một lớp băng thật dày đọng lại trên đường, những vụn băng bị văng ra bởi những lượt xe qua lại. Mấy chiếc xe quân dụng uy vũ chậm rãi đi trên đường, giống như một người đàn ông mạnh mẽ bị mù, rõ ràng có một thân bản lĩnh, nhưng bởi vì không hiểu rõ hoàn cảnh xung quanh nên không có chút không gian để thi triển, mỗi bước đi phải thật thận trọng thử thăm dò.
Người lái xe này chính là người quân nhân lão luyện, có hơn mười năm kinh nghiệm, đã từng khoa trương nói nhắm mắt cũng có thể bình yên vô sự lái xe đến Tây Tạng. Nhưng hiện tại anh ta đang cau mày, dưới nhiệt độ này, ngoài cửa là gió lạnh thấu xương, nhiệt độ trong xe cũng khiến cho người ta run lập cập, nhưng trên trán anh ta lại toát ra những giọt mồ hôi lạnh. Đôi tay tiếp tục nắm chặt tay lái, một giây cũng không dám thư giãn, mắt gắt gao nhìn chằm chằm về phía trước, dùng sức đến mức con ngươi cũng sắp rớt ra ngoài.
Từ khi lên cao nguyên liền gặp phải thời tiết mưa tuyết lớn sương mù dày đặc, tuyết rơi một chút đã dày lên đến mắt cá chân, có lúc mưa lớn ngay cả người ở trước mắt cũng không nhìn thấy rõ mặt, lớp băng càng ngày càng dày thêm đến hơn nửa thước. Tất cả người đi lại hằng năm ở trên con đường này đều nói chưa từng gặp phái thời tiết ác liệt như thế.
Vì chạy an oan, bọn họ đã trì hoãn rất nhiều ngày ở trên đường, mắt thấy nhưng vật dụng cứu người cần thiết không thể chuyển đến đúng hạn, bên kia đã liên tục thúc giục, trong lòng mọi người đều vô cùng lo lắng, hận không mọc cánh ra được để bay đi mang những món đồ này đến nơi. Ai cũng không dám đánh cược tính mạng của cả đoàn xe, cũng không đùa giỡn nói đến mấy xe chở vật liệu, mọi người đều chỉ có thể gấp trong lòng mà thôi.
Lận Khiêm gấp đến độ ruột cũng thắt chặt vào. Thời tiết càng ngày càng xấu đi, như vậy sợ rằng chỉ có thể bị vây ở trên đường, tiến cũng không được lùi cũng không xong. Cuối cùng người lái xe chủ động xin đi giết giặc mở đường trước mặt, lấy mạng bảo đảm vì mục đích an toàn cho cả đoàn xe, chỉ kém dùng mệnh lệnh quân đội nữa thôi.
Đột nhiên một xe bị trượt, phần đuôi không khống c


Pair of Vintage Old School Fru