Polaroid

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nghiệt Trái

Nghiệt Trái

Tác giả: Tả Tình Hữu Ái

Ngày cập nhật: 04:02 22/12/2015

Lượt xem: 1341253

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1253 lượt.

tôi chăm sóc cho nó nhé.”
Dương Quần cúi đầu, khom lưng và nói: “Dạ được, anh không phải lo lắng đâu, có em rồi.”
Phan Chấn Nam vừa đi, anh liền nằm vật xuống sofa và nói với Tạ Kiều: “Đồ ăn ở bệnh viện này khó ăn chết đi được. Cô đi mua ít nguyên liệu về nấu đi, tôi muốn ăn thịt kho Tô Đông Pha.”
Tạ Kiều liếc mắt, “Anh dễ quên thật đấy, không phải mới đây nói là sẽ ăn chay niệm phật sao, thế nào mà nhoáng cái đã đòi ăn thịt thế?”
Mấy cô y tá không nói lời nào mà chỉ cười.
“Tôi, tôi đau gan.”
Dương Quần bật cười: “Ôi trời, chứng đau gan này cũng hiếm đây, em nghĩ là muốn đau cũng khó có cơ hội đấy. Đúng là quá sung sướng rồi còn gì, Đông Tử, bạn anh cũng tử tế lắm nhé, nhìn cái chân này xem, dễ nhìn thật đấy. Không được, em phải để lại kỉ niệm mới được, để em tìm xem, bút đâu rồi? Em sẽ viết một câu lên băng thạch cao này, không thì đề thơ cũng được.”
“Hai cô, mau, đưa thằng điên này đi, đuổi ra ngoài cho tôi.”
Tạ Kiều đẩy cửa bước vào, thấy Dương Quần ghé sát vào cái chân bị treo của Phan Đông Minh, viết lên băng thạch cao, vừa viết vừa lẩm bẩm: “Dương Quần đã đến đây dạo chơi, lưu làm kỉ niệm.”
Hai cô y tá đang gọt trái cây mím miệng cười trộm. Phan Đông Minh biết chẳng làm gì được, chuyển tầm mắt nhìn ra chỗ khác, bỗng ngẩn người, không nói gì.
Tạ Kiều đặt túi to túi nhỏ trong tay xuống, Dương Quần liền cười phá lên: “Ối, Tạ Kiều, cô mau lại đây, mau viết thêm câu gì đi.”
Tạ Kiều mím miệng, nhận lấy cây bút rồi viết một câu lên thạch cao: Phan Đông Minh, chúc anh sớm bình phục.
Phan Đông Minh không hề tức giận, yên lặng nhìn Tạ Kiều, nhìn cô viết xong rồi đi đến bên giường, cúi người xuống nhỏ giọng hỏi: “Hôm nay cảm thấy thế nào, còn đau không?”
Hắn lắc đầu, Dương Quần lại chen vào: “Gì chứ? Không phải vừa rồi còn kêu đau gan sao, còn mắng chửi người ta nữa, thế có phải là lưỡi không xương không?”
Tạ Kiều đứng thẳng dậy rồi nói: “Tôi nghe thấy hết rồi, anh đừng chọc giận anh ta nữa, nếu không là không có thịt Tô Đông Pha đâu, chỉ có hít gió trời thôi đấy.”
Dương Quần sờ sờ cằm, “Haiz, hai người cùng một chiến tuyến cơ đấy…Vì thịt Tô Đông Pha, tôi chịu ấm ức một chút cũng được, tạm thời im mồm.”
Thật ra, hai người họ ở lại phòng bệnh cũng chẳng để làm gì, vì trong phòng luôn có y tá túc trực. Điểm có ích duy nhất của Dương Quần chính là pha trò đùa hoặc kể truyện cười trong khi Phan Đông Minh và Tạ Kiều trầm mặc, nhưng sau đó thì lại là làm trái ý Phan Đông Minh. Lúc Phan Đông Minh muốn xem đá bóng thì anh lại nằng nặc đòi xem phim truyền hình sướt mướt, lúc Phan Đông Minh không muốn ăn cháo thì anh lại bảo Tạ Kiều nấu cháo sườn. Đến khi hương thơm của bát cháo bay khắp phòng bệnh, hắn tức giận nhìn, nhưng Tạ Kiều mềm mỏng nói: “Anh vẫn chưa ăn được thứ khác, chỉ có thể ăn nhẹ, đợi anh khỏe rồi tôi sẽ làm cho anh ăn, được không?”
Tạ Kiều dỗ hắn như dỗ một đứa trẻ vậy. Sau kiếp nạn một sống một còn, cô rất áy náy với tình trạng thương tích của hắn. Mấy ngày nay, má hắn cũng hóp lại, sắc mặt xanh xao, dường như những nỗi hận từ trước đây, cô cũng không còn nghĩ đến nữa, chỉ thầm muốn chăm sóc tốt để hắn chóng bình phục. Cô thay đổi bữa ăn cho hắn rất đa dạng, hầm canh bồ câu, canh xương, ép hoa quả thành nước, chăm sóc chu đáo, hy vọng hắn có thể lấy lại khí sắc.
Phan Đông Minh không đi lại được nên tính tình cũng xấu đi. Nếu Tạ Kiều không ở bên cạnh, hắn luôn nghi y tá vụng về rồi cáu giận vớ vẩn. Mấy cô y tá vốn rất thích Dương Quần, không có việc gì là lại đến nghe anh tán dóc, nhưng vừa thấy Phan Đông Minh nhíu mày thì lại rời đi. Đến tối, Tạ Kiều vẫn không đi, nói với Dương Quần: “Anh về khách sạn đi, tôi không về đâu. Anh xem đấy, tính tình anh ta dọa mấy cô y tá chết khiếp rồi, tôi ở lại đây được rồi.”
Dương Quần gật đầu. Lần này gặp lại, Dương Quần cũng không hề đề cập đến chuyện trước kia. Nhìn những lúc Tạ Kiều không có trong phòng là y như rằng Phan Đông Minh phát cáu, chỉ cần Tạ Kiều ở trong phòng thì hắn lại bình thường; Tạ Kiều đi đến đâu thì ánh mắt hắn đưa theo đến đó; lúc y tá cho uống thuốc, hắn luôn miệng kêu khó uống, buồn nôn, nhưng chỉ cần là Tạ Kiều thì hắn sẽ không hé răng nửa lời; Dương Quần liền hiểu ngay. Cái này gọi là lấy nhu trị cương, nếu là Tạ Kiều thì hắn sẽ không giở trò. Không ngờ, nhân vật lẫy lừng mà cũng có ngày hôm nay, nằm yên một chỗ, không đi lại được. Đây đúng là cơ hội tốt để báo thù đây, lại vừa hay gặp được một cô ngốc như Tạ Kiều. Anh cười xấu xa, nói ý tưởng của mình cho Tạ Kiều, cô liền nhíu mày, “Đứng sang một bên đi.”
Dương Quần liếc qua Phan Đông Minh đang hằm hằm nhìn mình, ánh mắt kia đúng là kiểu “Tôi không muốn nhìn thấy cậu, cậu mau cút đi.”, anh liền nói với Tạ Kiều: “Biết rồi, tiễn tôi đi.”
Tạ Kiều nhíu mày, “Tiễn anh á, như thế nào?”
“Dùng chân, còn phải để tôi dạy cô sao, nhanh lên.” Anh tóm lấy tay Tạ Kiều, lôi ra khỏi cửa, cũng không thèm nhìn đến vẻ mặt xám ngoét của Phan Đông Minh. Thang máy vừa xuống đến đại sảnh, anh chỉ ra vườn hoa bên cạnh và nói: “Cả tối nay ăn no căng,