
Tác giả: Tả Tình Hữu Ái
Ngày cập nhật: 04:02 22/12/2015
Lượt xem: 1341254
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1254 lượt.
đi dạo cùng tôi đi.”
Tạ Kiều biết anh sẽ nói ra suy nghĩ của mình nên cùng anh tản bộ trong vườn hoa.
Ai ngờ, Dương Quần lại rút hai điếu thuốc ra, cũng không định đi đâu cả. Cô hơi mất kiên nhẫn, lên tiếng nói: “Có phải anh có chuyện muốn nói với tôi không hả?”
Dương Quần ngồi xuống ghế đá, vỗ vỗ chỗ bên cạnh và nói: “Lại đây, ngồi xuống đi, chúng ta tâm sự.”
Vào mùa đông, ghế đá lạnh buốt, Tạ Kiều chỉ mặc chiếc áo lông mỏng, bị gió thổi qua, cô so vai rồi ngồi xuống, “Có chuyện gì thì nói nhanh lên, ngoài này lạnh quá.”
Dương Quần cười hì hì: “Cô có thể để tôi soạn lời nói một tẹo được không?”
“Vậy thì anh cứ từ từ mà soạn, ngoài này lạnh, tôi vào trước đây.”
“Ấy ấy, đừng đi vội, tôi chỉ muốn hỏi cô có suy nghĩ gì hay không thôi.”
“Suy nghĩ gì?”
“Đúng, cô nghĩ gì?”
“Không có gì, chỉ muốn anh ta mau khỏe lại thôi.”
“Không phải chứ, chẳng lẽ cô không nghĩ sau khi anh ấy khỏe lại rồi thì chuyện giữa hai người nên làm thế nào sao?”
Tạ Kiều yên lặng, không lên tiếng. Dương Quần nghiêng đầu nhìn cô, “Không nghĩ đến sao?”
“Nghĩ thì có ích gì? Cứ để mặc cho mọi chuyện đi theo hướng của nó đi, tôi cũng lười suy nghĩ, qua một ngày lại tính tiếp một ngày.”
“Tạ Kiều.” Thần sắc Dương Quần dần có vẻ nghiêm túc, anh châm một điếu thuốc rồi nói: “Nếu muốn theo Đông Tử, phải chuẩn bị kĩ mới được. Tôi không dọa cô đâu. Gia tộc của anh ấy thâm sâu lắm, người trong nhà ai cũng lợi hại cả.”
“…Tôi không nghĩ đến mức đó, nếu nghĩ đến thì liệu tôi có bỏ đi không? Về chuyện anh ta bị thương, vốn là do tôi, tôi rất áy náy…”
“Cô áy náy với anh ấy, thế còn anh ấy đối với cô thế nào, cô có nghĩ đến không? Nguyên nhân anh ấy nằm ở đây, cô có nghĩ đến không? Anh ấy là loại người rảnh rỗi thì chạy ngàn dặm xa xôi đến để chơi trò mèo đuổi chuột với cô sao?”
Tạ Kiều trầm mặc, không nói lời nào.
Dương Quần thở dài rồi nói: “Thật ra, ngay từ lúc đầu tôi đã sai rồi, từ nhỏ đến lớn đều nghĩ mình rất hiểu Đông Tử, nhưng với cá tính của anh ấy thì dường như lại thấy rất mới mẻ. Trong mấy ngày cô đi, tôi đã để ý rất nhiều. Anh ấy bỏ bê cả một công ty lớn, không tiếc tiền của, toàn tâm toàn ý tìm cô. Trung Quốc rộng như vậy mà đã nhanh chóng tìm được cô, cô nghĩ anh ấy là thần tiên sao? Chuyện này phải tốn bao nhiêu sức lực, cô không biết, hay là biết nhưng giả vờ hồ đồ?”
“Tính tình Đông Tử cô cũng biết mà, cả ngày phải ở cái chốn người người nịnh hót, anh ấy có nhìn ai bằng cả con mắt đâu, nhưng mấy ngày nay anh ấy không hề dời mắt khỏi cô, anh ấy không thèm tiếp người khác cũng chỉ vì muốn cô xuất hiện…”
Tạ Kiều xoay người sang, nhẹ giọng nói: “Dương Quần, sao anh lại nói những lời này với tôi? Lúc tôi đi, anh không hề nói như vậy.”
Dương Quần vỗ vỗ mặt, có vẻ hối hận, “Haiz, không phải tôi đã nói đó là sai lầm sao, tôi hối hận rồi, thấy Đông Tử như vậy tôi hối hận chết mất, đó không phải là ý muốn ban đầu của tôi, tôi vốn nghĩ là…Thôi, quên đi. giờ có nói gì cũng muộn rồi. Nếu anh ấy mà là người khác thì tôi cũng không nói làm gì, nhưng nhìn anh ấy để tâm đến cô như vậy, cô cũng nên suy nghĩ kĩ lại xem.”
Tạ Kiều đứng bật dậy khiến Dương Quần giật mình. Cô cau mày, dùng khẩu khí nghiêm túc mà trước giờ Dương Quần chưa từng thấy, nói: “Dương Quần, anh ta mới làm như vậy mà anh đã nói tốt cho anh ta rồi, nhưng anh có nghĩ đến tôi không? Anh nghĩ tôi cứ như vậy mà đồng ý sao? Trong lòng tôi nghĩ thế nào các người có nghĩ đến không? Chẳng lẽ anh ta muốn tốt cho tôi thì tôi phải chấp nhận? Tôi cũng là con người, cũng muốn có cuộc sống của mình, nhìn anh ta bị thương tôi cũng rất buồn, nhưng đây không phải là lỗi của tôi. Tôi tình nguyện là mình chết chứ cũng không muốn anh ta như vậy. Lúc hai chúng tôi bắt đầu thì đã định đây chỉ là một ván cờ kì quái rồi, các người cho là đúng nên muốn đánh đâu thắng đó mà chiếu tướng, lấy cách nhìn của mình để phán đoán cuộc sống của người khác sẽ như thế nào, tùy ý thay đổi cuộc sống của người khác. Nhưng các người có nghĩ đến cảm nhận của người khác không, có nghĩ đến việc người khác có muốn thay đổi hay không? Gia tộc anh ta có lớn hay không lớn cũng chẳng liên quan gì đến tôi cả, tôi cũng không cần phải nghĩ đến cái đích này.”
Dương Quần sờ sờ mũi, có chút xấu hổ mà chậm rãi đứng dậy, “Tạ Kiều, thực xin lỗi, tôi chỉ…”
“Tôi biết anh có ý tốt, vì muốn tốt cho tôi nên mới nói như vậy, nhưng đó không phải là thứ tôi muốn. Càng ngày càng lạnh, tôi vào trước đây.” Tạ Kiều nói xong liền xoay người rời đi, bỏ lại Dương Quần vẫn ngẩn người nhìn theo bóng dáng cô.
Vừa về đến phòng, cô đã thấy cô y tá đứng trước cửa, trong tay là một cái khay, trên đó có vài viên thuốc, nhưng cô gái đó lại tần ngần mãi không dám vào.
“Đến giờ uống thuốc rồi sao?”
Cô y tá thấy cô liền thở phào, nhỏ giọng nói: “Cảm xúc của Phan tiên sinh không tốt, vừa gọi điện mắng người ta, tôi…”
Tạ Kiều cười cười, “Vậy cô để tôi, tôi mang vào cho.”
“Ôi, cảm ơn nhé.”
Cô y tá vừa đi, Tạ Kiều liền đẩy cửa vào. Phan Đông Minh có vẻ tức giận, giơ điện thoại lên, vừa thấ