
Tác giả: Tả Tình Hữu Ái
Ngày cập nhật: 04:02 22/12/2015
Lượt xem: 1341321
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1321 lượt.
g đã nói, ở thủ đô, muốn giao thiệp với giới kinh doanh nhà đất, có hai điều cần phải nhớ kỹ. Thứ nhất, phải tận lực tận sức trở thành bạn của Phan Đông Minh. Thứ hai, nếu không phải là bạn thì xin đổi nghề. Bởi vì, sức ảnh hưởng của người đàn ông này trong giới nhà đất là không thể khinh thường được. Ninh Tiêu Nhã không tin điều này. Cô nhếch môi, nhìn Phan Đông Minh qua tấm gương bằng ánh mắt quyến rũ: “Người cần giám sát chặt chẽ có lẽ là anh đấy. Em nghĩ, Tạ tiểu thư này cũng không phải loại người dễ giữ trong nhà đâu.”
Phan Đông Minh cười cợt, hắn đứng lên đi đến phía sau Ninh Tiêu Nhã, cúi đầu nhìn cô gái xinh đẹp trong gương. Hắn thấp giọng hỏi: “Em yên tâm, cô ấy là con cá, anh là lưới bắt cá, nhưng mà, La Hạo cũng là một con sói, cẩn thận mà em không thích ứng được đâu.”
Hắn nhìn khuôn mặt cô nàng có chút tai tái, lại dùng ý cười để chấm dứt màn đối thoại này, xoay người đi ra ngoài.
Trên người Tạ Kiều mặc một chiếc áo choàng gió màu trắng, thắt lưng cài lại thành nơ con bướm thít chặt lấy vòng eo mảnh khảnh của cô. Lúc Phan Đông Minh kéo Tạ Kiều ra khỏi tòa nhà thì Tân Thiếu cũng đã đưa Giang Đào từ sân bay tới. Xe đỗ dưới tầng, Giang Đào mở cửa xe đi ra. Anh ta thân thiết ôm lấy Phan Đông Minh rồi hàn huyên, ánh mắt lại bất giác rảo qua Tạ Kiều, cuối cùng anh ta thật sự không kìm được mà hỏi: “Đông Tử, vị này là?”
Phan Đông Minh nở nụ cười, hắn kéo Tạ Kiều lại: “Thật sự là không nhận ra sao? Tạ Kiều mà.”
Vẻ mặt Giang Đào hiện chút kinh ngạc, còn thêm chút buồn cười, “Trời ạ, xem ra thị lực của em không ổn rồi, phải nhanh sắm một cặp kính thôi.”
Quả nhiên Dương Quần cũng không có bạn gái đi cùng, anh ta đứng đợi ở bãi đỗ xe của tòa nhà Capital, giật mình nhìn Phan Đông Minh cùng La Hạo đồng thời xuất hiện. Tân Thiếu kéo anh ta lại, bắt đầu than khổ: “Dương Quần, rốt cục hôm nay bạn cũng phát hiện ra tiềm chất đáng yêu của cậu, người ta đều có đôi có cặp, hai bọn mình thì lẻ loi, tạm thời làm một đôi đi.”
Dương Quần đẩy anh ta ra, “Đừng có bám lấy mình, ai thèm làm một đôi với cậu, mình điên chắc, bạn gái mình vào toilet thôi.”
Tân Thiếu há hốc miệng, oán hận nói: “Mẹ kiếp, tối nay mình thành Vương Lão Ngũ rồi.” (tạm hiểu ở đây là kẻ còn độc thân)
Tạ Kiều bước đến tươi cười với Dương Quần, Dương Quần liền dụi dụi mắt, “Mẹ kiếp” một tiếng rồi thì thào nói: “Ôi, ai đây? Ai đây? Không phải ngôi sao Hongkong đấy chứ?” Anh ta kéo tay Tạ Kiều lại hôn “Chụt!” một cái lên mu bàn tay cô, lại bị Tân Thiếu đấm một phát vào lưng khiến anh ta nhe răng, “Thằng ranh, đấm mình tí nữa thì hộc máu.”
Dương Quần kéo Giang Đào lại, bĩu môi hỏi: “Sao lại gặp được thằng dở hơi oan gia này?”
“Gặp ở chỗ Dương Dương.”
“Thế này còn cái gì gọi là anh em nữa, mình khó chịu rồi đấy.”
“Đều là đứa biết sĩ diện, bản lĩnh mặt dày cũng đủ rồi, còn khó chịu gì nữa.”
“Mình khó chịu thay cho Tạ Kiều.”
“Này, không phải là cậu không muốn gặp Tạ Kiều sao.”
“À, tuy rằng mình không biết giữa họ có chuyện chán ngắt gì, nhưng mà tiếp xúc qua thì thấy cô ấy cũng không tệ lắm.”
“Bạn gái cậu đâu? Đi toilet gì mà lâu thế?”
“Mình nói dối thằng ngốc Tân Thiếu thôi, gần đây bị bố già mắng, còn dám chơi bời sao.”
“Ha ha, thì ra là bị quản.”
Câu lạc bộ Capital ở tầng chót, là câu lạc bộ sang trọng nhất Trung Quốc, cũng là nơi tụ hội của giới thương nhân. Tại đây có thể vừa thưởng thức những món thượng hạng như món bít tết đặc biệt, vừa nghe nhạc tại bar, tầm nhìn bao quát ba trăm sáu mươi độ đủ để nhìn một Bắc Kinh phồn hoa ngay dưới chân.
Dương Quần và Tân Thiếu kéo Giang Đào cùng Phan Dương Dương vào quầy rượu. Mọi khi Giang Đào luôn muốn La Hạo thay anh ta uống rượu, hôm nay La Hạo lại đặc biệt cao hứng. Anh uống một ly rồi lại thêm ly nữa, cũng không biết sao tửu lượng lại cao được đến vậy. Đáy lòng anh như đang có tiếng kêu gào, có cảm giác hấp tấp, anh nhìn Tạ Kiều dịu dàng ngồi cạnh Phan Đông Minh thì lại càng nóng nảy hơn. Có lẽ dưới tác dụng của cồn, anh không thể khống chế được mình, từng đợt men rượu như xộc thẳng lên đầu, anh cố kiềm chế lại, nhưng cuối cùng vẫn nghiêng ngả đứng lên, đẩy Ninh Tiêu Nhã ra, lảo đảo đi đến trước mặt Phan Đông Minh, giơ ly rượu trong tay ra đặt trước mặt hắn, “Đông tử, uống với anh em một ly đi, hôm em với Tiêu Nhã đính hôn anh cũng không đến, không nể tình bạn bè gì cả.”
Phan Đông Minh đứng dậy, cười nói: “Chuyện đó, đúng là tôi không phải, chúc phúc muộn vậy, chúc cậu cùng Tiểu Tứ bách niên giai lão, chúng ta cạn ly.” Hắn uống xong lại nói với Tạ Kiều: “Em cũng đến chúc rượu bạn tôi đi, chung vui mà.”
Tạ Kiều đứng lên mà không nhìn vào La Hạo, cô rót đầy hai ly, giơ lên, nói như đang đọc kịch bản: “Chúc anh và Ninh tiểu thư hạnh phúc viên mãn.” Uống phải loại rượu mạnh, nước mắt nghẹn ngào của cô cũng tuôn ra. Phan Đông Minh vuốt vuốt sau lưng cô, lúc cô vừa định ngồi xuống thì La Hạo lại rót hai ly rồi đưa một ly cho cô, anh nhìn vào mắt Tạ Kiều, nói: “Không thể chỉ một mì