
Tác giả: Đường Nhân
Ngày cập nhật: 03:05 22/12/2015
Lượt xem: 134651
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/651 lượt.
tâm ý chính mình đối với hắn.
“Ngươi không chỉ có cùng Trần Côn phụ tử thông đồng đem Liên Nhi mang đi, còn thiết kế đem nàng bán vào thanh lâu đi, khiến cho nàng bị người đạp hư, ngươi cũng là một nữ tử, tại sao lại làm ra loại chuyện táng tận lương tâm này!”
Thượng Quan Ngân nghĩ đến điểm này, liền không thể tha thứ nàng, nếu không phải Liên Nhi gặp may, gặp gỡ Vương ma ma, chờ khi hắn tìm được nàng, hắn đã không dám tưởng tượng nàng sẽ biến thành loại bộ dáng nào.
“Muội không có, muội chỉ là muốn bọn họ đem Thủy Liên mang đi, cũng không muốn bọn họ đem nàng bán vào thanh lâu đi.” Lí Thu Tuyết vội vã làm rõ, chuyện nàng làm sai nàng tuyệt sẽ không chống chế, nhưng chuyện nàng không làm nàng cũng sẽ không thừa nhận.
“Cho dù ngươi không có, nhưng hôm nay ngươi đối Liên Nhi lại ra thay giết người, đây chính là chuyện chính mắt chúng ta thấy, ngươi còn có cái gì để nói?”
Thượng Quan Ngân hắc đồng như đao, lạnh như băng nhìn thẳng nàng.
“Thượng Quan đại ca, nàng không đáng để huynh đối nàng tốt như vậy, nàng nếu biết tâm ý của huynh, huynh lại như thế nào phải chuyển đi thư phòng? Huynh khắp nơi vì nàng suy nghĩ, nàng không có một chút cảm kích, ngược lại còn làm hại huynh vì nàng thất hồn lạc phách.” Lí Thu Tuyết liều lĩnh hô, cái nữ nhân kia không biết quý trọng, nếu đổi thành là nàng, tuyệt sẽ không tổn thương tâm của hắn như vậy.
“Câm mồm, đó là chuyện của ta, còn không tới lượt ngươi đến quản! Ngươi lại nhiều lần làm hại Liên Nhi, còn không biết hối cải, không chỉ ta không dung tha ngươi, Minh Nguyệt sơn trang cũng không dung tha ngươi.”
Thượng Quan Ngân lời nói vô tình lạnh như băng, làm Lí Thu Tuyết sắc mặt trắng bệch, cũng làm cho Lí Nghĩa đang quỳ, chảy xuống một thân mồ hôi lạnh.
“Khụ…… Khụ……”
Người trong lòng đột nhiên ho lên, Thượng Quan Ngân vội vàng vỗ nhẹ lưng nàng, liên tiếp đến khi tiếng khụ hơi dừng, Thủy Liên cũng mở mắt, nhìn hắc đồng lo lắng của hắn, tay nhỏ bé tóm lấy bàn tay to của hắn, nói nhỏ:
“Ta cho nàng đi.”
Thượng Quan Ngân không dự đoán được nàng vừa thanh tỉnh, chính là mở miệng thay người muốn giết nàng cầu tình, hắc đồng khó có thể tin nhìn nàng.
“Được không? Chàng nếu sợ nàng lại thương tổn thiếp, như vậy đem nàng đuổi ra sơn trang thì tốt rồi, không cần thương tổn nàng.”
“Vì sao? Nàng hết lần này đến lần khác hại nàng, vì sao còn muốn thay nàng cầu tình?”
Thượng Quan Ngân hắc đồng nhìn thẳng nàng, tựa hồ muốn nhìn nhìn xoáy xem trong lòng nàng rốt cuộc là nghĩ cái gì, chẳng lẽ nàng không biết nhân từ với địch nhân, chính là đối tàn nhẫn với chính mình sao?
“Thiếp chỉ là không muốn thấy có người bị thương, huống chi hiện tại thiếp lại không có việc gì. Được không, tha cho nàng, Lí Nghĩa đối với chàng trung thành và tận tâm, chàng nhẫn tâm giết chết muội muội duy nhất của hắn sao?”
Con mắt sáng trong suốt nhìn hắn cầu xin, nàng có tự tin chỉ cần là nàng yêu cầu, hắn tuyệt sẽ không cự tuyệt nàng.
Thượng Quan Ngân thật sâu chăm chú nhìn nàng hồi lâu, đồng thời ôm lấy nàng, hướng Lí Nghĩa phía sau bỏ lại một câu:
“Lí Nghĩa, lập tức đem nàng mang đi, vĩnh viễn đừng để cho ta gặp lại nàng, bằng không cũng đừng trách ta vô tình.”
“Cám ơn trang chủ, phu nhân.”
Lí Nghĩa cảm kích dập đầu nói lời cảm tạ, vội vàng đem Thu Tuyết đuổi khỏi Minh Nguyệt sơn trang.
Thượng Quan Dung nhìn bóng dáng đi xa kia, chu môi gợi lên một chút cười, nàng có dự cảm, mọi chuyện đều đã qua đi bế tắc đã thông lại rồi.
Được hai vị nha hoàn hầu hạ, Thủy Liên đã thay ra một thân y phục ẩm ướt, một lần nữa mặc vào quần áo với áo cánh trắng thuần, áo khoác sa mỏng hồng nhạt, cả người nhìn ra rất ôn nhu xuất trần, làm cho người ta không thể rời mắt.
Thượng Quan Ngân ngồi ở tiểu sảnh chờ, khi nhìn thấy nàng từ trong phòng đi ra, nhất thời không thể đem ánh mắt dời khỏi người nàng.
Thủy Liên ở dưới ánh mắt kinh diễm của hắn, ngượng ngùng buông đầu xuống, tùy ý để hai vị nha hoàn giúp đỡ nàng, ngồi xuống ở bên cạnh hắn.
Hai vị nha hoàn xem bộ dáng hai người, cúi đầu cười trộm, thức thời yên lặng rời đi, để cho hai người có cơ hội ở cùng một chỗ.
“Nàng thân mình có chỗ nào không khoẻ, muốn kêu Dung Dung lại đây một chuyến hay không?” Thượng Quan Ngân mở miệng hỏi, tầm mắt không rời trên người nàng, ánh mắt khóa trụ làn da trắng muốt sau gáy bởi nàng cúi đầu mà lộ ra, hắc đồng trở nên thâm trầm.
“Hảo, ta sẽ mau chóng trở về.”
Thân hình cao hớn đứng dậy, đang chuẩn bị rời đi, Tiểu Mai vội vàng chạy vào trong, hướng Thủy Liên nói nhỏ:
“Phu nhân, đại sảnh có vị tự xưng là Chu Thành muốn gặp phu nhân.”
“Thành ca.”
Thủy Liên mặt khẽ biến, con mắt sáng vừa nhấc, vừa vặn nhìn thấy Thượng Quan Ngân sắc mặt chuyển biến, hắc đồng chính trực nhìn phản ứng của nàng.
“Ta đi gặp hắn.”
Vội vàng định qua bên hắn, bị một cánh tay mạnh quặc trụ, kinh ngạc toàn thân, tinh tường thấy Thượng Quan Ngân khuôn mặt âm trầm.
“Ta không ra, ta ở đây chờ nàng.”
Nàng liền vội