Teya Salat

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Người Chồng Tuyệt Vời

Người Chồng Tuyệt Vời

Tác giả: Tử Trừng

Ngày cập nhật: 03:30 22/12/2015

Lượt xem: 134632

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/632 lượt.

nói với Trăn Trăn: “Thật có lỗi Trăn Trăn, mẹ chồng tớ muốn tớ đưa bà đến thẩm mỹ viện làm tóc.”
“Lệnh của ma ma chồng à? Cậu nhanh đi cùng bà, tớ muốn ngồi đây thêm chốc lát.” Xem ra cuộc sống vốn rất bận rộn!
Trăn Trăn nhe răng trợn mắt đuổi cô.
Sau khi Lục Nhân rời đi, Trăn Trăn ở trong cà phê quán lật xem tạp chí trước khi đi, bởi vì bên ngoài rất nóng, cô nâng cốc nước chanh, cầm trên tay đưa lên miệng định uống.
Hiện tại là thời gian tan tầm, trên đường đám người lui tới qua lại, cô đi một mình ở trên đường lại cảm thấy rất cô độc, đi tới đi lui, bất giác tâm tình hoảng loạn.
Cô không quên được vừa rồi Lục Nhân vẻ mặt tươi cười hạnh phúc, cô rất hâm mộ cũng rất ghen tị, không biết chân mệnh thiên tử của cô khi nào mới có thể xuất hiện? (hol: sắp òi, sắp òi. Còn mình thì đến bao giờ, hu hu QH tỷ ui. Đến bh, nhà mình mới có prince.) (QH: Muội ko thấy à, nhà tỷ Prince hay soái ca đầy ra đấy ^^ Chọn 1 đi cưng!)
“A!” Một người đàn ông đang đứng trong một của hàng, cả người vốn đang đứng trước trước tủ kính quan sát bỗng đột nhiên xoay người, không cẩn thận đụng vào cô, hơn nữa cô đang ở trạng thái hốt hoảng, cốc nước chanh trên tay liền rời khỏi tay, rơi xuống đất, hậu quả nước bắn ra tung tóe. “Thật có lỗi, tôi không chú ý tới phía sau có người.” Người đàn ông khẽ biến sắc mặt, vội không ngừng giải thích.
Oa! Hình như là một soái ca, là loại hình cô thích! [HL: Mi tu...
) '>
Trần Trăn Trăn cúi đầu nhìn nhìn ống quần bị ướt, tươi cười có chút cứng ngắc “Không sao, tôi trở về giặt một chút sẽ không sao.”
“Hay là để tôi mua một chiếc quần khác cho cô thay, còn về phần quần của cô sau khi tôi giặt sạch sẽ trả lại?” Người đàn ông phản ứng rất nhanh, lập tức đưa ra quyết định bồi thường.
“Không cần phiền phức như vậy đâu!” Nghe thật phức tạp, Trần Trăn Trăn choáng váng tại chỗ.
“Không phiền phức, phía trước còn có công ty bách hóa, mời cô theo tôi cùng đến.” Vì không cho Trần Trăn Trăn nghĩ lầm mình có tâm địa xấu xa bại hoại, người đàn ông từ trong túi tiền lấy ra bóp da, từ giữa ra hé ra danh thiếp. “Đây là danh thiếp của tôi, có gì nghi ngờ, cô có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào.”
Bị người đàn ông lôi kéo đi, động tác cứng ngắc, Trần Trăn Trăn không quên lén nhìn danh tính người đàn ông trên danh thiếp —— Triệu Đông Khang? Nghe tên không tồi.
Nhưng thật không có đạo lý! Tại sao cô phải nghe lời đi theo anh như vậy?
Sẽ không...... Là một phút thoáng qua, hay là là ông trời cố ý an bài gặp gỡ?
Thời gian nhanh trôi qua, trong nháy mắt mùa thu chuyển sang đông, thần mùa xuân đến thăm mặt đất, xuân đông luân phiên cũng là lúc bụng Lục Nhân đã ngày càng tròn, khoảng cách dự tính cách ngày sinh không xa lắm.
Căn cứ theo lời bác sĩ khoa sản, dự tính ngày sinh trước sau hai tuần, tùy lúc đều có có thể lâm bồn, không ai có thể đoán biết trước khi nào em bé trong bụng sẽ ra đời.
Lôi Diễm lo lắng bà xã vất vả, đề nghị Lục Nhân tiến hành phẩu thuật, nhưng Lục Nhân hỏi qua các mẹ, nhận định sinh tự nhiên trợ giúp cho tim phổi em bé có thể khỏe hơn, bởi vậy không đồng ý đề nghị của Lôi Diễm, quyết ý chờ đợi đến lúc đứa bé tự đòi ra đời.
Kể từ đó, thời gian sinh sản càng khó xác định, Lôi Diễm thân là cha đứa bé mà so với bà xã sắp sinh còn khẩn trương hơn, vì lo bà xã thân yêu khi đau bụng sinh không người làm bạn, anh đem công ty giao cho cha quản lý, còn mình nghỉ dài hạn ở nhà chuyên tâm chăm sóc bà xã sắp sinh.
Nhưng Lôi Trường Minh về hưu đã lâu, đối với tình trạng công ty thường có sơ suất, bởi vậy trên thực tế vẫn là Lôi Diễm nắm trong tay cả xí nghiệp xây dựng Lôi Tiệp.
Loại trạng thái này chắc chắn muốn mệt chết thư kí Triệu Đông Khang, khiến cho anh phải bôn ba ở Lôi gia, không chỉ phải cùng Lôi Diễm nghiên cứu và thảo luận phương hướng phát triển buôn bán tương lai, thì là đi tới đi lui giao đưa văn kiện lão Đổng để quên, còn hơn lúc Lôi Diễm điều hành công ty.
Sáng sớm, Đào Lục Nhân và ông xã cùng nhau ăn bữa sáng với cha mẹ chồng, sau đó làm hộ vệ đưa đón mẹ chồng đến câu lạc bộ SPA, cô cùng Lôi Diễm tay trong tay tản bộ ở công viên phía sau nhà.
Bởi vì bác sĩ đề nghị nên đi lại nhiều, hoạt động vừa phải có lợi cho sinh sản, bởi vậy chỉ cần không phải đi dưới mưa, Lôi Diễm sau khi ăn cơm đều cùng cô đi tản bộ một chút, nhiều lần đến thành thói quen.
“Triệu ca thật đáng thương, công ty, ở nhà chạy giữa hai nơi, gần đây thoạt nhìn tiều tụy rất nhiều.” Đi đến trước công viên, Lục Nhân đột nhiên có cảm mà phát.
“Anh thấy em lo lắng anh ta không bằng sớm giới thiệu Trăn Trăn đi?” Lôi Diễm cười khẽ, cẩn thận nắm tay cô, đi trước đá văng những hòn đá to có thể làm cô bị vấp ngã.
“Duyên phận là cái gì đó thật sự kỳ diệu, em chợt nghĩ Đông Khang cả đời cứ như vậy, không nghĩ rằng bạn của anh có thể nói tới chuyện tình yêu.”
“Vậy cũng được.” Nói đến tình huống từ một ly nước chanh mà gặp gỡ, ngay cả Lục Nhân đều nhịn không được nở nụ cười. “Lúc trước Trăn Trăn nói đùa muốn em giới thiệu bạn trai giúp cô ấy, em vốn đã nghĩ tác hợp cô ấy