
Đánh Cương Thi Nói Chuyện Yêu Đương
Tác giả: Kỷ Viện Viện
Ngày cập nhật: 04:09 22/12/2015
Lượt xem: 1341405
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1405 lượt.
bao giờ đâu, nên nếu đã mắc bệnh thì bị rất nặng”. Tôi lắc lắc đầu.
“à, đúng rồi. Đồng nghiệp cơ quan anh gọi điện nói muốn đến thăm anh, nhưng em không cho”.
Tôi đang nằm bỗng ngồi bật dậy: “Lúc nào cơ?”
“Lúc anh hôn mê”.
Cô ấy nhìn tôi: “Gia Dương, anh đừng sốt ruột quá, bây giờ anh đã khá hơn rồi, em sẽ bảo mọi người ngày mai hoặc ngày kia tới thăm anh có được không?”
Trình Gia Dương
Tôi tưởng rằng Kiều Phi sẽ cùng các đồng nghiệp trong cơ quan tới thăm tôi, nhưng cô ấy đã không tới.
Tâm trạng tôi rối bời.
Vụ cháy lần này khiến tôi rơi vào rất nhiều tâm trạng. Từ trước tới giờ, tôi giành giật theo đuổi cái gì? Số mệnh con người giống như quỹ đạo của các ngôi sao, không được phép đi chệch. Tôi và Kiều Phi đã có duyên gặp nhau nhưng cuộc gặp gỡ ấy lại khiến tôi rất lâu, rất lâu mà vẫn chưa tìm thấy phương hướng. Còn Tiểu Hoa, cô ấy đã kéo tôi trở về quỹ đạo trước kia.
Từ nay tôi có thể tiếp tục sống, yên ổ, thanh thản cho tới chết.
Tôi nhìn trưởng phòng thắc mắc: “Thế trưởng phòng không giữ cô gái đó lại à?”
“Cậu nói cô nào cơ?”
“Là cái cô biết thủ ngữ ấy, anh đã nói một người kiêm hai nhiệm vụ cơ mà”.
“Cậu nói về Kiều Phi phải không?”.
“Em còn tưởng anh không nhớ cô ấy nữa cơ. Đúng rồi, cô ấy được phân đi đâu vậy?”
“Tôi không nhớ cô ấy ư? Toàn Cục ai cũng đều biết cô ấy đấy”. Trưởng phòng đáp.
“Cô gái này xin đến Đại sứ quán ở Kenya”.
Tôi sững người.
“Chỗ ấy sao lại để cho các cô gái đi? Nơi đó vừa nội chiến lại vừa dịch bệnh, thế đã phê chuẩn chưa ạ?”
“Chỗ ấy đang thiếu người, không ai đi. Kiều Phi rất kiên trì, cô ấy còn xin với cấp trên nữa, cấp trên đã phê chuẩn rồi. Hiện tại cô gái này đã trở thành tấm gương của cả Bộ đấy. Chắc chỉ mấy ngày nữa cô ấy đi rồi, hiện cô ấy đang được nghỉ để thu xếp hành lí”.
Tôi gật đầu: “Vậy em cũng đi đây, trưởng phòng à, anh cứ làm việc của mình đi nhé”. Tôi vội rời khỏi văn phòng, trưởng phòng gọi với theo: “Gia Dương à, cậu đừng vội làm việc, phải chú ý nghỉ ngơi đấy...”.
Tôi liền gọi điện cho Kiều Phi, cô ấy bắt máy rất nhanh: “Gia Dương à?”
“Là anh đây. Em đang ở đâu thế?”.
“Ở nhà”
“Em đừng đi đâu cả, nửa tiếng nữa anh sẽ tới”.
“Em sắp ra ngoài rồi, anh có việc gì không?”
“Anh sẽ nói cho em biết”. Tôi nói to vào điện thoại, “Đừng có đi đâu đấy”.
Tôi vẫn chưa kịp gõ cửa, thì Kiều Phi đã mở. Nhìn thấy cánh tay tôi đang giơ lên, cô ấy thờ ơ nói: “Anh đã xuất viện rồi”.
Từ trước tới giờ tôi chưa từng có những lời nói cũng như hành động gì ác ý cả, có điều tôi không thể chịu được những biểu hiện bây giờ của cô ấy.
Cô ấy nhìn tôi, tránh sang một bên để tôi vào, cửa vẫn mở to.
Chỉ có một mình cô ấy ở nhà, tôi ngồi trên ghế sô pha, bỗng nhiên lại cảm thấy chẳng biết phải nói gì nữa.
Một lát sau, Kiều Phi rót nước cho tôi. Tôi ngẩng đầu lên hỏi: “Em có biết Kenya là nơi như thế nào không?”
Cô ấy ngồi xuống không nói gì, quay mặt ra ngoài cửa.
“Anh đang nói chuyện với em mà”.
Cô ấy liền quay lại rồi cười: “Sao vậy? Có đáng không? Dù gì cũng phải có người đi thôi mà”.
“Sao em lại thích tự làm khổ mình như vậy? Nơi đó những người có trình độ tiếng Pháp bình thường thôi cũng có thể đi được, vậy công lao bao nhiêu năm khổ luyện của em đổ xuống sông xuống biển sao?”
“Anh không cảm thấy mình quá nhiều chuyện sao? Anh định lấy tư cách gì để khuyên em?” Cô ấy vẫn cười, nhưng lại đang phản bác lại tôi rất sắc sảo, “Anh nghe em nói đây Trình Gia Dương, cho dù với tư cách gì đi chăng nữa thì anh cũng nói hơi nhiều đấy. Anh không cảm thấy như vậyà?”.
Chúng tôi chưa từng cãi nhau, nhưng lời nói của Kiều Phi khiến tôi nổi cơn thịnh nộ. Tôi đứng bật dậy, run người vì tức giận: “Em chẳng biết tốt xấu gì nữa rồi Kiều Phi ạ. Em hỏi anh định lấy tư cách gì để nói chuyện với em ư? Anh sao? Tư cách gì ư?”.
Tôi giận tới mức không nói đuôc gì nữa. “Đúng vậy, em hỏi rất đúng. Anh là gì của em chứ? Anh quan tâm tới những chuyện của em như vậy để làm gì? Có điều Kiều Phi à, em cũng không hề nghĩ tới bố mẹ mình phải không? Họ nuôi dưỡng em bao nhiêu năm như vậy, cũng không dễ dàng gì mới được làm phiên dịch cao cấp thì em lại đày đọa bản thân tới Kenya. Đã tới đó thì hai năm cũng không được về, em làm như vậy thử hỏi có lỗi với ai?”.
Cô ấy không nói gì, quay đầu đi, tay run bần bật. Sau đó cô ấy châm một điếu thuốc, tôi liền nói: “Cho anh một điếu”.
Cô ấy nhìn tôi, sau đó đưa một điếu thuốc vào miệng tôi rồi châm lửa.
Cả hai chúng tôi cùng trấn tĩnh lại một chút.
Tôi rít một hơi dài, rồi nói với cô: “Anh không tới đây để thương lượng với em. Anh tới là để thông báo cho em biết, đồng chí Kiều Phi ạ, đồng chí không thể đi Kenya được”. Tôi nói từng tiếng một, rất rõ ràng, “Em không muốn làm phiên dịch nữa phải không?
Thế thì tốt quá rồi, danh sách phòng Phiên dịch cao cấp cũng đang khó chọn. Nói chung em không cần làm ở đó, anh sẽ tìm một chỗ khác cho em”.
Tôi định về, mới nói với cô ấy mấy câu nhưng tôi có