
Tác giả: Tô Niệm Tình
Ngày cập nhật: 04:49 22/12/2015
Lượt xem: 1342091
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2091 lượt.
n, Hoa tiên sinh đã cúi đầu trước cháu mấy lần, dì đều nhìn thấy, cháu thỉnh thoảng nên nhường nhịn một chút, đừng kiêu ngạo quá. Hoa tiên sinh có thể khom người cúi đầu trước cháu, cháu cũng nên hiểu cho cậu ấy , ban ngày công việc của công ty đã làm Hoa tiên sinh đủ bận rồi, về nhà cháu nên rộng lượng với nó. Tối hôm qua hai đứa nói những gì dì ở phòng khách đều nghe thấy, dì cũng không biết vì sao cháu đột nhiên tức giận, cậu ấy vào phòng ngủ rõ ràng là quan tâm đến cháu, cháu nên quý trọng thật tốt.”
Chẳng lẽ dì không biết Hoa Thần sắp kết hôn sao? Nhưng vẫn không thể thốt ra câu này:”Vâng, cháu biết rồi, dì mau về đi, cháu muốn được yên tĩnh.”
Dì đi rồi, tôi nhắm mắt lại tiếp tục ngủ say.
Mãi cho tới buổi chiều không thể ngủ được nữa, tôi rời giường, đứng cạnh cửa sổ nhìn xuống dưới, không khí thanh mát quá, dưới mặt đất có chỗ ướt, chắc là vừa mưa một trận rất to.
Tôi nhấc chân lên, ngồi ở trên bậc cửa sổ, vừa ngồi xuống trước ngực liền xuất hiện thêm một bàn tay:”Em có biết như thế này rất nguy hiểm không?”
Vừa quay đầu lại, gương mặt Hạ mộc Lạo đã đập vào mắt:”Bỏ tay ra, để tôi tự xuống dưới.”
“Anh bỏ tay ra để em đi thực hiện cái suy nghĩ nông cạn của mình hả?”
Suy nghĩ nông cạn? Tôi không ngốc như vậy đâu, huống chi người đó là một kẻ lừa gạt, tôi sẽ không vì một kẻ như thế mà tự tìm cái chết.:”Cho dù tôi có suy nghĩ nông cạn thì cũng không liên quan gì đến Hạ tiên sinh, xin anh bỏ tay ra, kẻo bị người khác nhìn thấy.”
Cánh tay kia của Hạ Mộc Lạo vươn đến, bế tôi từ trên bệ cửa sổ xuống, ném thật mạnh xuống giường:”Đừng quên giao dịch giữa chúng ta, bây giờ anh có quyền quản em, sau khi giao dịch kết thúc em muốn chết kệ em, nhưng ít nhất bây giờ em không được làm vậy.”
Không biết là do cái giường này quá cứng, hay là do tôi hiện tại rất yếu, cú ném của Hạ Mộc lạo khiến tôi đau đến mức nước mắt chảy ròng ròng. Thấp giọng quát:”Hạ Mộc Lạo, anh có thể không thô lỗ như vậy được không?”
Hắn đỡ tôi ngồi dậy:”Mấy ngày này em cứ đợi ở bệnh viện đi, 10 giờ sáng thứ 7 anh đến đón em. Cái điện thoại này cho em, đến lúc cần liên lạc cho dễ.”
Nói xong, hắn đưa ra một chiếc điện thoại, tôi không do dự cầm lấy:”Được, 10 giờ sáng thứ 7 tôi chờ anh.”
Hắn nhìn tôi một lượt từ đầu đến chân:”Chắc anh sẽ phải mời một chuyên viên trang điểm đến thôi, ra ngoài với cái bộ dạng này của em chỉ sợ anh chẳng còn mặt đâu mà mất, còn nữa, quần áo anh đã chuẩn bị hộ em rồi, đến lúc đó anh sẽ đưa em đến nhà anh trước.”
Hạ mộc Lạo dừng lại một chút, vươn tay lên sờ trán tôi, nhíu chặt mày:”Tại sao nhiệt độ cơ thể vẫn chưa hạ?”
Tôi quay đầu, tránh tay hắn:”Qua hai ngày nữa là ổn, yên tâm đi, sẽ không làm anh mất mặt đâu, tôi sẽ vô cùng hợp đôi với anh.”
Hạ Mộc Lạo vừa lòng nhếch miệng, hôn một cái lên trán tôi:”Vậy em nghỉ ngơi tốt nhé, có việc thì gọi cho anh, anh sẽ tới rất nhanh.”
Nói xong đứng dậy rời đi, để lại cho tôi một đầu đầy dấu hỏi, thật không thể tin được, vừa nãy còn hung dữ , bây giờ lại hôn tôi rồi đi, tuyệt đối là não có vấn đề.
Tôi cầm điện thoại giấu ở dưới gối, tiếp tục đứng cạnh cửa sổ nhìn xuống dưới.
Sau khi rời khỏi Hoa Thần tôi nên đi đâu đây? Tôi còn có thể tiếp tục ở lại Thẩm Phong không? Nhưng trước khi tìm lại được trái tim mình, tôi không muốn gặp lại anh, không muốn nghe bất cứ tin tức nào về anh. Tôi không thể ở lại Thẩm Phong, nếu ở lại, một ngày nào đó tôi và anh có thể sẽ gặp lại, tôi không dám tưởng tượng đến lúc đó sẽ khổ sở đến mức nào, ngoài Hoa Thần tôi còn không muốn gặp Tô Ngưng. Thẩm Phong là nơi không tốt chút nào.
Tôi phải định vị lại cho chính bản thân mình, tôi chỉ là Tô Thiển Thiển, một Tô Thiển Thiển có thể tự lập, anh chỉ là Hoa Thần, một Hoa Thần tương lai sẽ trở thành chồng của người khác.
Đột nhiên bị ai đó ôm vào lòng:”Tiểu hồ ly, hôm nay em chưa ăn gì đúng không?”
Tôi không quay đầu lại, nói:”Sao anh hôm nay lại tan làm sớm thế?”
Mặt anh cọ cọ lên cổ tôi:”Tiểu hồ ly, sao hai hôm nay em lại xa lạ với anh như vậy? Anh không biết mình đã làm sai chuyện gì khiến em không vui, nói cho anh được không?”
Cả người run lên, à, sai ở chỗ nào ư? Anh lẽ nào một chút cảm giác tội lỗi cũng không có sao? Anh cũng không nghĩ xem rốt cuộc anh coi tôi là cái gì? Trong trái tim anh thực sự có tôi sao?
Tôi xoay người lại, cầm lấy mặt anh, khiến anh không thể dời tầm mắt, hỏi:”Hoa Thần, em muốn hỏi anh một chuyện, anh có đồng ý trả lời em không?”
Anh nâng mặt tôi lên, trong mắt hiện lên một tia mất mác:”Tiểu hồ ly, trước kia em thích gọi anh là Tiểu Thần Thần. Chỉ cần em gọi lại một tiếng Tiểu Thần Thần, cái gì anh cũng sẽ trả lời em.”
Hồi trước đúng là em thích gọi anh là Tiểu Thần Thần, bởi vì em muốn có được một góc ở trong trái tim anh, nhưng bây giờ anh sắp trở thành chồng của người ta rồi, em đã không còn ôm hy vọng gì với anh nữa, nếu anh thích em gọi anh là Tiểu Thần Thần, vậy em sẽ lại gọi lần nữa, lần cuối cùng.
Tôi há miệng thở dốc, thanh âm lại nghẹn ở cổ họng không thể phát ra được, tôi thử hai lần đều kê