Insane

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Người Tình Bắc Hải

Người Tình Bắc Hải

Tác giả: Thiên Tầm

Ngày cập nhật: 03:11 22/12/2015

Lượt xem: 1341699

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1699 lượt.

cảm thấy cô đơn. Anh khóc cho đến khi ngủ thiếp. Anh mơ gặp mẹ, bao nhiêu năm mẹ vẫn đẹp, mùi hương thoang thoảng trên người mẹ là ký ức vấn vương trong anh suốt bao năm, trong giấc mơ anh thật hạnh phúc lại nhận ra mùi hương đó.
Không biết anh ngủ thiếp bao lâu, khi tỉnh lại thấy một người ngồi cạnh giường, chính là người đàn ông đã đã cứu anh, chăm chú xem bản luận văn của anh. Hình như vừa xem hết, người đó gật gù khen: "Anh bạn trẻ, giỏi lắm!"
"Chú à, cháu đã thế này còn giỏi với ai?" Triệu Thành Tuấn yếu ớt trả lời.
"Người ta ai cũng có lúc sa cơ, không ai sinh ra đã có mọi thứ mong muốn, cho dù là vương công quý tộc cũng có những thứ không thể đạt được. Anh bạn, tôi rất ngưỡng mộ anh!" Người mà anh gọi là chú tuổi trạc sáu mươi, tóc hai bên thái dương đã điểm bạc, mặc dù trang phục bình thường nhưng con người toát ra một khí chất đặc biệt nào đó. Ông nhìn đôi mắt đỏ hoe của anh, giọng ôn tổn: "Trông cậu rất buồn, có chuyện gì thế? Trên đời không có gì không thể vượt qua, mọi trải nghiệm đối với mỗi người đều là tài sản, khi cậu bằng tuổi tôi, ngoảnh nhìn lại cậu sẽ cảm thấy như thế, đúng là như thế."
"Chú à, cháu có còn tương lai không?"
"Tại sao cậu hỏi vậy? Cậu vẫn còn tuổi xuân đầy sức sống, một quỹ thời gian lớn để thực hiện những dự định ước mơ, tương lai hoàn toàn có thể nhìn thấy, vẩh đề ở chỗ cậu có muốn đi tới hay không."
Triệu Thành Tuấn quay mặt lại, giọng trở nên nghẹn ngào: "Cháu chẳng có gì hết..."
"Cậu muốn gì? Tiền? Danh vọng? Phụ nữ? Những cái đó đều có thể đạt được, chỉ cần cậu có niềm tin vào cuộc sống, những gì cậu muốn đều không phải quá xa vời, phải dựa vào chính mình để giành lấy, hiểu không?" Người đó chắp tay sau lưng đứng ở đầu giường, từ cao nhìn xuống, vẻ đăm chiêu:
"Anh bạn, đừng nản lòng, nếu quả thực cậu gặp khó khăn, tôi có thể giúp, hãy nhớ là tôi giúp cậu chứ không phải bố thí, bởi vì tôi tin cậu có khả năng hoàn trả, cậu có tiềm lực rất lớn mà tôi đã nhìn ra."
"Dựa vào đâu?" Triệu Thành Tuấn không hiểu.
Người đó giơ bản luận văn vừa xem hết: "Dựa vào cái này."
Người đó họ Dương, không rõ lai lịch thân phận, ông ta không chỉ thanh toán tiền viện phí cho Triệu Thành Tuấn mà còn giúp anh tiền học phí, tiền thuê nhà, còn đưa thêm món tiền đủ để anh không phải vất vả làm thêm cho đến khi tốt nghiệp. Triệu Thành Tuấn không phải là người dễ dàng nhận sự giúp đỡ của người khác, người họ Dương nói: "Tôi đã nói rồi, tôi không bố thí, mà tôi giúp cậu. Cũng không phải giúp không, đợi khi cậu có thể trả được, cậu trả lại cũng chưa muộn." Cho nên từ đầu chí cuối, Triệu Thành Tuấn không hề biết thân phận thực của người đó, chỉ biết ông ta không phải là người tầm thường, nếu không sao có thể cho lái xe riêng đưa anh ra sân bay trở về Mã Lai. Khi rời London, ông còn đưa cho anh một số điện thoại rồi nói: "Bất cứ lúc nào, chỉ cần gọi số mấy này, tôi đều có thể giúp cậu." Sau đó ông mỉm cười, nói thêm: "Đương nhiên với tiền đề là, cậu phải sống."
Về sau Triệu Thành Tuấn đã dùng đên số máy đó, quỹ lập nghiệp Bác Vũ chính là do người đàn ông họ Dương đầu tư. Ông ta quả nhiên không nhìn nhầm người, Triệu Thành Tuấn thực sự có tiềm năng rất lớn.
Nhưng đó là chuyện ba năm sau, còn Triệu Thành Tuấn lúc đó là sinh viên mới tốt nghiệp, thuộc tầng lớp làm thuê, vất vả lập nghiệp ở thành phố Penang. Chương Kiến Phi trở về Mã Lai tổ chức hôn lễ, họ gặp nhau ở sân bay, Chương Kiến Phi phấn khởi đấm vào ngực Triệu Thành Tuấn, anh đau oằn người nhưng cố nhịn. "Hai năm không gặp, Tiểu Mai ngày nào cũng nhắc đến anh."
Mặc dù Triệu Thành Tuấn giữ kín chuyện xảy ra ở London nhưng Chương Kiến Phi vẫn biết chuyện bác ruột Chương Thế Đức đuổi Triệu Thành Tuấn ra khỏi Chương gia và cắt viện trợ kinh tế. Anh tức điên, cãi nhau với ông bác một trận, lại chạy đến mắng Triệu Thành Tuấn. Vừa nhìn thấy Triệu Thành Tuấn và em gái sống trong căn nhà thuê bé xíu vừa tối vừa ẩm ở khu dân nghèo, anh đã rơi nước mắt. Lại một chuyện đau đầu hơn nữa là, Tiểu Mai được biết anh sẽ kết hôn với một cô gái Trung Quốc, cô tuyệt vọng cắt cổ tay tự vẫn.
Chương Kiến Phi hoảng sợ, trong mắt anh, Triệu Mai vẫn là cô em đáng yêu xinh đẹp, từ nhỏ luôn lẽo đẽo theo sau anh và Triệu Thành Tuấn. Mặc dù ngay từ hồi đó cô bé một mực nói sau này sẽ lấy anh, nhưng Chương Kiến Phi chỉ coi là trò đùa, chưa bao giờ nghĩ là chuyện nghiêm túc. Nhưng Tiểu Mai không nghĩ thế từ nhỏ đến giờ, lấy Chương Kiến Phi luôn là mơ ước thực sự của cô. Có lần, lúc còn rất nhỏ, nhân đám cưới một người họ Chương, Tiểu Mai kéo Chương Kiến Phi đi xem, cô dâu rất đẹp, hôn lễ rất lãng mạn, sau đó Tiểu Mai kéo vạt áo Chương Kiến Phi: "Anh Kiến Phi, sau này em cũng sẽ làm cô dâu của anh, được không?"
“Được, vậy em phải lớn nhanh lên." Chương Kiến Phi gật đầu véo mũi cô, đồng ý ngay không nghĩ ngợi. Tiểu Mai sung sướng nhảy lên, vỗ tay reo: "Oa, tốt quá, tốt quá, mình sẽ làm cô dâu của anh Kiến Phi!"






Lúc đó anh chỉ nghĩ đây là trẻ con, không để ý. Khôn